9 tháng 1, 2013
CHAT với BS Huy!
Chờ ...at ...chat
Lời đầu tiên, tôi thành thật xin lỗi riêng BS Huy, bởi chuyện Tôi và
Bạn là chuyện rất….“riêng tư”, song tôi lại mang “trương” lên Blog! Xin
thành thật xin lổi BS Huy!
Tôi có một địa chỉ ở Yahoo, còn BS Huy có ở Gmail được nhiều người biết. Tình cờ đọc kỹ trên “Thông quan” của Trancaovan1986 tôi mới biết BS Huy còn thêm một địa chỉ khác ở Yahoo :biquchuy@yahoo.com. Tôi vẫn thường hay gọi điện thoại cho BS Huy để nói chuyện tầm phào cũng như bao nhiêu bạn hữu khác “định cư” trong Miền Nam, buồn buồn gọi chơi. Vừa thấy được địa chỉ Yahoo của BS Huy, lấy máy ra, tôi gọi cho BS Huy :
- Ông có rảnh không?
- Rảnh! Có việc gì không ông?
- Ông có thêm địa chỉ trên yahoo hả, rảnh lên chat với tui cho vui! -Tôi nói tiếp.
- Ông rảnh ghê! Thôi vậy cũng được, ông lên chưa, “Ếp” nick (add) của tui vô đi!
- Xong rồi, ông ok đi, bỏ máy điện thoại chat nghe! Chat….! Sao ông ơi, nick của ông là… Huy Mũ đỏ hả!?. Tôi bất ngờ với cái nick của BS Huy.
- Cái gì cũng được, tui cũng thấy nick của ông là Ăn- đi mà chưa nói, chưa hỏi đây! Chát đi! Bs Huy trả lời.
Đó là cách gọi giữa tôi và BS Huy thường ngày trong giao tiếp. Cách xưng hô như vậy, chúng tôi cảm thấy thân thiết và gần gũi hơn. Tôi cũng từng nghe, Kiều Ngân, Thu Ba, Diệu Hương, Thu Thảo, Như Hòa, Kiều Hòa gọi mấy Ông Trần Việt, Nam Anh, Phi Hùng, Thái Thông, Nhật Bình, Duy Anh, Đức Huy v.v.v đều “Ông với tui”, và “ Tui với bà” ngược lại, rất ư là thân mật …. dù là hùm bà lằn như thế!?. Nếu ai thích ngôn ngữ gọi bạn bè với nhau thân thiết mà phải gọi cho lịch sự hơn xíu nữa, xin bỏ qua và lượng tha thứ trong cách gọi của chúng tôi!
Andi: Mấy hôm nay tui thấy ông comment trên blog nhiều ghê, rảnh hả?. Có ngày tui đếm ông “còm” đến hơn hai mươi mấy lần đó!. Khiếp! Chưa kể, tui thấy ông còn cõng theo bài viết, biên tập cho một số bài vở nữa. Ủa!?. Một ngày có phải đến 28, 29 tiếng đâu mà ông “còm” nhiều đến vậy? Hay ông bỏ nghề Bác sĩ rồi hả?
Huy Mũ đỏ: Sao bỏ nghề kiếm cơm đó được ông? Muốn chết đói à!?. Vất vả lắm ông ơi! Cũng may tui còn trẻ và sức khỏe dẻo dai mới chịu được thế này đó ông.
Andi: Uhm! Cũng may năm nay ông mới có bốn bốn, bốn lăm tuổi, còn khỏe, nếu lớn tuổi thêm chút nữa dễ bị đột qụy đó ông! Hoặc giả ông đã ốm yếu rồi lại còn ốm thêm!
Huy Mũ đỏ : Mà ông ơi! Sao mấy ông làm lớn, tất nhiên làm càng những việc lớn và càng nhiều việc, mà tui lại thấy mấy ông ấy, ông nào cũng đỏ da, thắm thịt vậy ông !?
Andi: Chuyện đó!?. Ông làm bác sĩ mà không biết làm sao tui biết!?. Ông hỏi tui như hỏi cái đầu gối….. cũng như không!
Huy Mũ đỏ: Vậy mà tui cũng như ông, đách biết!
Andi: Tui thấy ông đã ốm nhiều rồi, hôm tuần trước gặp ông ở Saigon, tui thấy hình như ông sút đi cũng vài cân, ông nhỉ?. Ông nghĩ mấy ông bụng bự đó làm việc nhiều hả! Xưa rồi ……”Diễm ơi!”. Người ta có cái chiêu riêng của người ta đó ông!
Huy Mũ đỏ: Chiêu gì ông!?
Andi: Chiêu…. Rùa! Có nghĩa là việc gì mấy ông cũng làm như…. Rùa, mà ông cũng làm việc như vậy cho tui.
Huy Mũ đỏ: Có nghĩa là sao tui không hiểu ông ơi!
Andi: Thì tui thấy mấy ngày nay ông có vẻ hay lo lắng và quá nhiệt tình cho chuyện gặp mặt sắp tới 30-4, nên có nhiều góp ý cho nhiều đề tài mà bỏ chuyện nghề nghiệp kiếm cơm, nên khuyên vậy thôi
Huy Mũ đỏ: Uhm! Nhưng tôi không hiểu ý ông nói đến con Rùa đó!.
Andi: Vậy ông nghĩ cái gì dính dáng đến Rùa đều là chậm hả? Xin thưa với ông, ông đã quên Rùa từng thắng Thỏ trong cuộc thi chạy đó sao? Ý tui là muốn ông việc gì thì cứ đủng đỉnh như Rùa, không vội vàng chi cho lắm thôi. Khổ cái thân!
Huy Mũ đỏ: Không được đâu ông, còn hơn 70 ngày chuẩn bị có kịp không đó ông? Tui đồng ý với ông chầm chậm như Rùa cũng được, nhưng có bao giờ như …..”Rùa lật ngửa” không ông?
Andi: Có chứ! Rùa Lật ngửa là chuyện thường ngày ở Huyện, “Rùa lật ngửa” là chỉ nhúc nhích chứ không bò được. Tui biết! Nhưng trong “Kinh Dịch” có câu: “ Bất chiến tự nhiên thành!”, hay cứ để mọi chuyện như cuộc sống tự điều chỉnh và tự thành khỏi phải lo chi cho mệt xác!
Huy Mũ đỏ: Phải cố thôi ông ơi!
Andi: Tôi cứ nghĩ ông ở trên đó cô đơn, ông không có bạn bè nhậu nhẹt, thù tạc với nhau nên còm nhiều vậy!
Huy Mũ đỏ: uhm! Tui ở trên này bầu trời như chỉ có riêng tui, sao không cô đơn được hả ông!?
Andi: Tui hỏi ông nè! Sao hồi xưa ……..Nam tiến, ông lại “thẳng tiến” lên Phước Long – Bình Phước chi cho buồn!? Ông không thấy xa hả? Hình như chổ ông ở cách Saigon cũng gần 200 Km phải không? Buồn là phải, nơi “Khỉ ho, cò gáy” ấy ai không buồn, tui thấy mới lạ đó ông!
Huy Mũ đỏ: Uhm! Tôi biết, nhưng sức lực và tài cán của tui ở Saigon làm gì được ông, chỉ có nước đi bán .. …chuối chiên là cùng! Thôi ở dưới đó ông và mấy ông Nhật Bình, Tấn Binh, Nam Anh, Bùi Thanh Năm v.v.v cũng như ông…….Ăn-đi! Tui không thèm!
Andi: Ông nói Ăn-di! Làm tui nghĩ có mồi rồi, thèm nhậu ghê! Ông giận tui phải không? Thôi tui không hỏi ông nữa chuyện này, ông muốn ở đâu thì ông ở, tùy ông!. À! Bữa hôm xưa ông về Saigon mua cuốn sách mỏng mỏng “Hải Ngoại Kỷ Sự” của Thích Đại Sán (viết khoảng năm 1695) ấy bao nhiêu tiền vậy?
Huy Mũ đỏ: 2.500.000 vnd
Andi: Wow! Chỉ có ông mới vậy! Số tiền vậy để bọn tui ở dưới này năm ba thằng nhậu lai rai, thù tạc với nhau cũng được vài ba cữ đó ông! Tui cũng ghiền sách như ông, có lần tui liều mình tuyên bố một câu “xanh dờn” :” Ai sắm xe hơi thì quá dễ, nhưng nếu ai mua sách như tui thì mới quả là quá khó….”. Tui mua cũng nhiều thiệt, nhưng nghe nói tới ông, thì tui cũng phải ngã chào …… Mũ đỏ của ông.
Huy Mũ đỏ: Đâu có chi đâu ông!
Andi: Chỉ có ông mới vậy, còn bọn tui nhậu, rồi bọn tui nghĩ, nhậu không nở bề ngang, cũng nở bề dọc, không bổ ngang, thì cũng bổ……ngửa! Không biết ông đọc sách có bổ gì không mà tui thấy ông lại.. ….ốm teo!?
Huy Mũ đỏ: Tui đọc sách mà ốm nhách đó, có sao!? Tui trả lời như vậy để ông không nhì nhằng với tôi điều này nữa!
Andi: Cái này tui tin ông, ông ốm là do mãi mê đọc sách mà quên….ăn, nhưng ông là Bác sĩ vậy lúc nào ông khám bệnh cho bệnh nhân, lúc nào ông viết và lúc nào ông đọc sách?
Huy Mũ đỏ: Uhm! Tui viết khi không khám, khám khi không viết, cũng có khi tui vừa khám và vừa viết!
Andi: Có nghĩa là sao?
Huy Mũ đỏ: Đơn giản thôi ông, tui để cái Laptop bên cái máy siêu âm, một tay tui “Chập, thả” khám với bệnh nhân, còn tay kia tui gõ bàn phím máy tính theo kiểu gõ Telex cũng tiện có chi đâu! Còn ông, tui thấy đi ra vào Saigon- Quảng nam hoài vậy cũng viết được đó! Hay ông giống Vũ trọng Phụng, ngày xưa ít khi ở nhà, vậy mà cuộc đời ông ấy chỉ có 27 năm, nhưng ổng viết được khổng lồ tác phẩm.
Andi: Chà! Ông có vẻ rành Vũ Trọng Phụng nhỉ!?. Nhưng ông ấy mỗi khi viết là tìm chỗ vắng người, trải ra một tấm chiếu, thêm một ấm nước trà và nằm dài trên ấy viết chi chi mọi thứ trên đời. Tui có như vậy đâu! Tui thích nhậu hơn là viết. Tui biết ông thích ông Vũ Trọng Phụng!. Còn tui, nói về nghiệp văn chương tui thích Cụ Nguyễn Tuân hơn! Tui nhớ Cụ nói rằng :” Chỉ nghĩ vậy thôi, chứ khi cầm bút ngồi vào bàn thì trang giấy trước mặt là cả một pháp trường trắng!”. Nhưng đối với tui, viết là thấy đến cả hàng trăm pháp trường trắng đấy ông!
Huy Mũ đỏ: Uhm! Ông nói cũng phải và nhưng cố gắng thôi!
Andi: Nhưng tui hỏi ông nè! Xưa nay ông làm việc “vừa khám, vừa viết” như vậy… …chết người ta sao?
Huy Mũ đỏ: Không ông! Từ ngày Trancaovan1986 “nổ” ra tui mới sắp xếp công việc theo “kiểu mới” cho “khoa học” như vậy thôi, rồi từ từ điều chỉnh!
Andi: Uhm! Thôi vậy cũng được! Nhưng tui thấy ông có nội lực viết về sử ký sao ông ít viết vậy? Hay về thân phận khổ cực ở tuổi học trò xưa kia cũng được, sao tui không thấy ông viết !?
Huy Mũ đỏ: Đề tài đó ông viết được đó! Ông người Bình Tú, Thăng Bình phải không? Ông sinh ra từ bùn đất nên dể viết hơn tui.
Andi: Làm gì có chuyện tui sinh ra từ bùn đất hả ông, Mẹ của tui sinh ra tui mới phải. Nhưng hồi xưa tui cũng như ông hai buổi đến trường, những hoài niệm trong trí nhớ vẫn còn đây. Còn ai đó, da thịt, tóc tai, dáng vóc làm sao tui quên. Tưởng tượng ra thì ngồn ngộn nhiều thứ, moi ra được mà không thể sắp xếp hay viết được chữ nào ra hồn đó ông! Nếu dễ ợt thì ít nhất tui cũng là…… ông và ông cũng là ……Vũ trọng Phụng, rồi bỏ nghề Bác sĩ đi viết văn để kiếm tiền chơi.À! Ông có nhớ ông Vũ Bằng có nói : “Lúc xưa Vũ trọng Phụng bí tiền cưới Vợ, bèn phải viết tiểu thuyết “ Người tù được tha” bán cho Nhà Xuất bản Tân Dân, lấy bộn tiền mang về “rước Nàng về dinh” không?
Huy Mũ đỏ: Giai thoại này tui có nghe! Nhưng tui viết cũng có mơ ước chứ ông! Tui có Vợ rồi nên không cần tiền dùng vào việc ấy. Tui mơ, để “giải tỏa” chính tui thôi! Ông có biết câu nói của một vị tiền nhân : “Toán năng thế sự kim năng ngữ….” không? Đấy thứ có sức mạnh toàn năng như tiền bạc cũng chỉ sánh với ngôn ngữ thôi đó ông!
Andi: Tui hiểu! Có nghĩa như ông viết “Tuổi thơ tím ngát” hay “Sương khói Châu ô” cũng để “giải tỏa”, để…. này nọ chứ gì?
Huy Mũ đỏ: Nói thiệt với ông, viết hai truyện ấy như thử nghiệm mà thôi. Tui sợ đụng chạm lắm, vừa phải né mình, vừa phải né người ta, ức chế nên văn chương cũng lấp vấp như ông thấy đó. Chứ thiệt bây giờ tui còn nghĩ hay lơ mơ đến những người ấy, bà xã của tui có cho tui.. …te tua không!?. Ông tự biết nhiều khi “tai vạ gió bay” cũng dễ như chơi!
Andi: Hay ông viết về thời Xa vắng, một thời đã qua. Chẳng hạn tại sao Nam Anh là Tẻn, Thái Thông là Quắp, Nhật Bình là Gà Hàn Quốc chứ sao không là Gà…..Việt nam, Gà …Miền Tây hay Gà Tam Kỳ cho có tiếng mà lại Gà ….. Hàn Quốc đây!? v.v.v
Huy Mũ đỏ: Ông muốn tui bị ném đá hay ăn trứng thối, khốn nạn cho thân tui hả?. Hơn nữa xưa kia tui đi học chỉ có học và biết “Bạch thoại” (Loại ngôn ngữ viết bình dân của người Trung Hoa), chứ đâu có học “Hán học”, “Nhân tướng học” v.v. đâu mà có thể viết được. Còn có viết được có khi “chúng” không chửi cũng….. uổng đó ông!
Andi: Uhm nhỉ! Tui quên!
Huy Mũ đỏ: Còn ông!?. Là bạn bè tui nói với ông điều này, ông không buồn và không giận tui nghe!
Andi: Thì ông cứ việc nói đi, giận ai chứ giận ông, giận làm chi cho mệt xác. Cùng lắm giận ông, tui phạt bắt ông dắt tui đi nhậu là cùng! Ông cứ nói đi!
Huy Mũ đỏ: Thì tui nghe người ta nói rằng ông viết có bài, có đoạn hay lắm! Hay lắm! Nhưng cũng có đoạn, có bài ông viết khắm quá, dở không chịu được! Có người lại độc miệng nói ông viết thế thà đi rửa bát thuê còn hơn!
Andi: Oh! Vậy à! Như thế thì không có chi với tui ông ơi! Tui cũng có cái mơ ước như như ông, nhưng không lớn như ông thôi. Tôi viết mục đích làm vui cho tui, tui thấy mỗi khi viết là lòng mình nhẹ nhàng hơn và rồi viết tiếp! Tui cũng là người ít ân hận và không xấu hổ về những gì mình viết. Bài viết có thể hay, cũng có khi dở ẹt, nhưng đó là tất cả thuộc về tui và của tui. Tui đách sợ!
Huy Mũ đỏ: uhm! Ông nói đúng! Mình viết cho mình là chính! Không ai thèm đọc, mình mang về đọc cho vợ con mình nghe. Vợ con nghe không hay, mà mình cảm thấy hay là cũng được, mắc mớ chi đâu. Chẳng lẽ sợ mấy thằng Tây nào mà hoãn đi cái sung sướng khi viết của mình nhỉ?
Andi: Thôi, tui chuẩn bị về Miền trung đây! Hẹn lần sau chat tiếp với ông!
Huy Mũ đỏ: Hình như ông mới vào lại Saigon mà?
Andi: Uhm! Tôi đi Saigon – Quảng nam nhiều hơn người Tam kỳ đi Chợ Tam Kỳ mà ông!
Huy Mũ đỏ: Là sao?
Andi: Ủa chứ ông không biết, ở Tam Kỳ có rất nhiều cái chợ nhỏ. Hằng ngày người ta ở gần Chợ Thương mại, mua chút mắm, chút muối thì ra đó mà mua. Gần đâu đi đó!. Nhà gần đường Hùng Vương đi Chợ Hùng vương, gần Hòa Hương đi Chợ Hòa Hương v.v.v. Chứ chẳng lẽ cái gì cũng xách xe chạy đến chợ Mai Tam kỳ mà mua, không khéo người ta cho mình …dở hơi thì khổ!?. Ý tui nói là như vậy đó ông! Thôi tui chuẩn bị về đây! Ông có gởi cái chi về Miền Trung không?
Huy Mũ đỏ : Gấp và ông với tui lại ở xa nhau quá, hẹn dịp sau! Nay ông cho tui gởi lời thăm Đảng bộ và nhân dân Thành phố Tam Kỳ và bạn hữu thân quen nhé!
Andi: Uhm! Chuyến này tui nhận tạm ông như vậy để “xách” (!?) cho nhẹ ,chứ tui cũng còn bao nhiều hành lý nữa đó ông! Tuần này thứ Sáu, nghe nói bọn “Lính thủy đánh bộ” Nam Anh, Bùi Thanh Năm, Nhật Bình, Tấn Binh, Văn Khởi v.v.v kéo đến nhà ông đó! Bọn nó rủ, nhưng tui bận việc về Miền Trung. Bọn nó đến, tui nhắc nhở chuyện này với ông, là “Lính thủy” nhưng bọn nó …. “Đánh bộ” ở mặt trận Phước Long, nên nhanh khát nước lắm! Ông nhớ cho bọn nó “tắm” nước có cồn …ướp lạnh nha! Ngoài việc ấy, ông nhớ gởi quà cho bọn chúng mang về để chuyến sau vào, tui mang Miền trung ra nhé!
Huy Mũ đỏ: uhm! Tui nhớ!
Andi: Bye ông!
Huy Mũ đỏ: Bye ông! Chúc ông Thượng lộ bình an!
Các độc giả đọc đến đây của đoạn Chat này, chính tôi cũng không biết có thực hay không hay bịa đặt …! Lần nữa tôi xin lỗi mọi người và lượng bỏ qua! Thánh thật Cám ơn! Nguyễn Ánh Nhật
Viết trên nẻo đường về Miền trung!
Andi Nguyễn Ánh Nhật!
Tôi có một địa chỉ ở Yahoo, còn BS Huy có ở Gmail được nhiều người biết. Tình cờ đọc kỹ trên “Thông quan” của Trancaovan1986 tôi mới biết BS Huy còn thêm một địa chỉ khác ở Yahoo :biquchuy@yahoo.com. Tôi vẫn thường hay gọi điện thoại cho BS Huy để nói chuyện tầm phào cũng như bao nhiêu bạn hữu khác “định cư” trong Miền Nam, buồn buồn gọi chơi. Vừa thấy được địa chỉ Yahoo của BS Huy, lấy máy ra, tôi gọi cho BS Huy :
- Ông có rảnh không?
- Rảnh! Có việc gì không ông?
- Ông có thêm địa chỉ trên yahoo hả, rảnh lên chat với tui cho vui! -Tôi nói tiếp.
- Ông rảnh ghê! Thôi vậy cũng được, ông lên chưa, “Ếp” nick (add) của tui vô đi!
- Xong rồi, ông ok đi, bỏ máy điện thoại chat nghe! Chat….! Sao ông ơi, nick của ông là… Huy Mũ đỏ hả!?. Tôi bất ngờ với cái nick của BS Huy.
- Cái gì cũng được, tui cũng thấy nick của ông là Ăn- đi mà chưa nói, chưa hỏi đây! Chát đi! Bs Huy trả lời.
Đó là cách gọi giữa tôi và BS Huy thường ngày trong giao tiếp. Cách xưng hô như vậy, chúng tôi cảm thấy thân thiết và gần gũi hơn. Tôi cũng từng nghe, Kiều Ngân, Thu Ba, Diệu Hương, Thu Thảo, Như Hòa, Kiều Hòa gọi mấy Ông Trần Việt, Nam Anh, Phi Hùng, Thái Thông, Nhật Bình, Duy Anh, Đức Huy v.v.v đều “Ông với tui”, và “ Tui với bà” ngược lại, rất ư là thân mật …. dù là hùm bà lằn như thế!?. Nếu ai thích ngôn ngữ gọi bạn bè với nhau thân thiết mà phải gọi cho lịch sự hơn xíu nữa, xin bỏ qua và lượng tha thứ trong cách gọi của chúng tôi!
Andi: Mấy hôm nay tui thấy ông comment trên blog nhiều ghê, rảnh hả?. Có ngày tui đếm ông “còm” đến hơn hai mươi mấy lần đó!. Khiếp! Chưa kể, tui thấy ông còn cõng theo bài viết, biên tập cho một số bài vở nữa. Ủa!?. Một ngày có phải đến 28, 29 tiếng đâu mà ông “còm” nhiều đến vậy? Hay ông bỏ nghề Bác sĩ rồi hả?
Huy Mũ đỏ: Sao bỏ nghề kiếm cơm đó được ông? Muốn chết đói à!?. Vất vả lắm ông ơi! Cũng may tui còn trẻ và sức khỏe dẻo dai mới chịu được thế này đó ông.
Andi: Uhm! Cũng may năm nay ông mới có bốn bốn, bốn lăm tuổi, còn khỏe, nếu lớn tuổi thêm chút nữa dễ bị đột qụy đó ông! Hoặc giả ông đã ốm yếu rồi lại còn ốm thêm!
Huy Mũ đỏ : Mà ông ơi! Sao mấy ông làm lớn, tất nhiên làm càng những việc lớn và càng nhiều việc, mà tui lại thấy mấy ông ấy, ông nào cũng đỏ da, thắm thịt vậy ông !?
Andi: Chuyện đó!?. Ông làm bác sĩ mà không biết làm sao tui biết!?. Ông hỏi tui như hỏi cái đầu gối….. cũng như không!
Huy Mũ đỏ: Vậy mà tui cũng như ông, đách biết!
Andi: Tui thấy ông đã ốm nhiều rồi, hôm tuần trước gặp ông ở Saigon, tui thấy hình như ông sút đi cũng vài cân, ông nhỉ?. Ông nghĩ mấy ông bụng bự đó làm việc nhiều hả! Xưa rồi ……”Diễm ơi!”. Người ta có cái chiêu riêng của người ta đó ông!
Huy Mũ đỏ: Chiêu gì ông!?
Andi: Chiêu…. Rùa! Có nghĩa là việc gì mấy ông cũng làm như…. Rùa, mà ông cũng làm việc như vậy cho tui.
Huy Mũ đỏ: Có nghĩa là sao tui không hiểu ông ơi!
Andi: Thì tui thấy mấy ngày nay ông có vẻ hay lo lắng và quá nhiệt tình cho chuyện gặp mặt sắp tới 30-4, nên có nhiều góp ý cho nhiều đề tài mà bỏ chuyện nghề nghiệp kiếm cơm, nên khuyên vậy thôi
Huy Mũ đỏ: Uhm! Nhưng tôi không hiểu ý ông nói đến con Rùa đó!.
Andi: Vậy ông nghĩ cái gì dính dáng đến Rùa đều là chậm hả? Xin thưa với ông, ông đã quên Rùa từng thắng Thỏ trong cuộc thi chạy đó sao? Ý tui là muốn ông việc gì thì cứ đủng đỉnh như Rùa, không vội vàng chi cho lắm thôi. Khổ cái thân!
Huy Mũ đỏ: Không được đâu ông, còn hơn 70 ngày chuẩn bị có kịp không đó ông? Tui đồng ý với ông chầm chậm như Rùa cũng được, nhưng có bao giờ như …..”Rùa lật ngửa” không ông?
Andi: Có chứ! Rùa Lật ngửa là chuyện thường ngày ở Huyện, “Rùa lật ngửa” là chỉ nhúc nhích chứ không bò được. Tui biết! Nhưng trong “Kinh Dịch” có câu: “ Bất chiến tự nhiên thành!”, hay cứ để mọi chuyện như cuộc sống tự điều chỉnh và tự thành khỏi phải lo chi cho mệt xác!
Huy Mũ đỏ: Phải cố thôi ông ơi!
Andi: Tôi cứ nghĩ ông ở trên đó cô đơn, ông không có bạn bè nhậu nhẹt, thù tạc với nhau nên còm nhiều vậy!
Huy Mũ đỏ: uhm! Tui ở trên này bầu trời như chỉ có riêng tui, sao không cô đơn được hả ông!?
Andi: Tui hỏi ông nè! Sao hồi xưa ……..Nam tiến, ông lại “thẳng tiến” lên Phước Long – Bình Phước chi cho buồn!? Ông không thấy xa hả? Hình như chổ ông ở cách Saigon cũng gần 200 Km phải không? Buồn là phải, nơi “Khỉ ho, cò gáy” ấy ai không buồn, tui thấy mới lạ đó ông!
Huy Mũ đỏ: Uhm! Tôi biết, nhưng sức lực và tài cán của tui ở Saigon làm gì được ông, chỉ có nước đi bán .. …chuối chiên là cùng! Thôi ở dưới đó ông và mấy ông Nhật Bình, Tấn Binh, Nam Anh, Bùi Thanh Năm v.v.v cũng như ông…….Ăn-đi! Tui không thèm!
Andi: Ông nói Ăn-di! Làm tui nghĩ có mồi rồi, thèm nhậu ghê! Ông giận tui phải không? Thôi tui không hỏi ông nữa chuyện này, ông muốn ở đâu thì ông ở, tùy ông!. À! Bữa hôm xưa ông về Saigon mua cuốn sách mỏng mỏng “Hải Ngoại Kỷ Sự” của Thích Đại Sán (viết khoảng năm 1695) ấy bao nhiêu tiền vậy?
Huy Mũ đỏ: 2.500.000 vnd
Andi: Wow! Chỉ có ông mới vậy! Số tiền vậy để bọn tui ở dưới này năm ba thằng nhậu lai rai, thù tạc với nhau cũng được vài ba cữ đó ông! Tui cũng ghiền sách như ông, có lần tui liều mình tuyên bố một câu “xanh dờn” :” Ai sắm xe hơi thì quá dễ, nhưng nếu ai mua sách như tui thì mới quả là quá khó….”. Tui mua cũng nhiều thiệt, nhưng nghe nói tới ông, thì tui cũng phải ngã chào …… Mũ đỏ của ông.
Huy Mũ đỏ: Đâu có chi đâu ông!
Andi: Chỉ có ông mới vậy, còn bọn tui nhậu, rồi bọn tui nghĩ, nhậu không nở bề ngang, cũng nở bề dọc, không bổ ngang, thì cũng bổ……ngửa! Không biết ông đọc sách có bổ gì không mà tui thấy ông lại.. ….ốm teo!?
Huy Mũ đỏ: Tui đọc sách mà ốm nhách đó, có sao!? Tui trả lời như vậy để ông không nhì nhằng với tôi điều này nữa!
Andi: Cái này tui tin ông, ông ốm là do mãi mê đọc sách mà quên….ăn, nhưng ông là Bác sĩ vậy lúc nào ông khám bệnh cho bệnh nhân, lúc nào ông viết và lúc nào ông đọc sách?
Huy Mũ đỏ: Uhm! Tui viết khi không khám, khám khi không viết, cũng có khi tui vừa khám và vừa viết!
Andi: Có nghĩa là sao?
Huy Mũ đỏ: Đơn giản thôi ông, tui để cái Laptop bên cái máy siêu âm, một tay tui “Chập, thả” khám với bệnh nhân, còn tay kia tui gõ bàn phím máy tính theo kiểu gõ Telex cũng tiện có chi đâu! Còn ông, tui thấy đi ra vào Saigon- Quảng nam hoài vậy cũng viết được đó! Hay ông giống Vũ trọng Phụng, ngày xưa ít khi ở nhà, vậy mà cuộc đời ông ấy chỉ có 27 năm, nhưng ổng viết được khổng lồ tác phẩm.
Andi: Chà! Ông có vẻ rành Vũ Trọng Phụng nhỉ!?. Nhưng ông ấy mỗi khi viết là tìm chỗ vắng người, trải ra một tấm chiếu, thêm một ấm nước trà và nằm dài trên ấy viết chi chi mọi thứ trên đời. Tui có như vậy đâu! Tui thích nhậu hơn là viết. Tui biết ông thích ông Vũ Trọng Phụng!. Còn tui, nói về nghiệp văn chương tui thích Cụ Nguyễn Tuân hơn! Tui nhớ Cụ nói rằng :” Chỉ nghĩ vậy thôi, chứ khi cầm bút ngồi vào bàn thì trang giấy trước mặt là cả một pháp trường trắng!”. Nhưng đối với tui, viết là thấy đến cả hàng trăm pháp trường trắng đấy ông!
Huy Mũ đỏ: Uhm! Ông nói cũng phải và nhưng cố gắng thôi!
Andi: Nhưng tui hỏi ông nè! Xưa nay ông làm việc “vừa khám, vừa viết” như vậy… …chết người ta sao?
Huy Mũ đỏ: Không ông! Từ ngày Trancaovan1986 “nổ” ra tui mới sắp xếp công việc theo “kiểu mới” cho “khoa học” như vậy thôi, rồi từ từ điều chỉnh!
Andi: Uhm! Thôi vậy cũng được! Nhưng tui thấy ông có nội lực viết về sử ký sao ông ít viết vậy? Hay về thân phận khổ cực ở tuổi học trò xưa kia cũng được, sao tui không thấy ông viết !?
Huy Mũ đỏ: Đề tài đó ông viết được đó! Ông người Bình Tú, Thăng Bình phải không? Ông sinh ra từ bùn đất nên dể viết hơn tui.
Andi: Làm gì có chuyện tui sinh ra từ bùn đất hả ông, Mẹ của tui sinh ra tui mới phải. Nhưng hồi xưa tui cũng như ông hai buổi đến trường, những hoài niệm trong trí nhớ vẫn còn đây. Còn ai đó, da thịt, tóc tai, dáng vóc làm sao tui quên. Tưởng tượng ra thì ngồn ngộn nhiều thứ, moi ra được mà không thể sắp xếp hay viết được chữ nào ra hồn đó ông! Nếu dễ ợt thì ít nhất tui cũng là…… ông và ông cũng là ……Vũ trọng Phụng, rồi bỏ nghề Bác sĩ đi viết văn để kiếm tiền chơi.À! Ông có nhớ ông Vũ Bằng có nói : “Lúc xưa Vũ trọng Phụng bí tiền cưới Vợ, bèn phải viết tiểu thuyết “ Người tù được tha” bán cho Nhà Xuất bản Tân Dân, lấy bộn tiền mang về “rước Nàng về dinh” không?
Huy Mũ đỏ: Giai thoại này tui có nghe! Nhưng tui viết cũng có mơ ước chứ ông! Tui có Vợ rồi nên không cần tiền dùng vào việc ấy. Tui mơ, để “giải tỏa” chính tui thôi! Ông có biết câu nói của một vị tiền nhân : “Toán năng thế sự kim năng ngữ….” không? Đấy thứ có sức mạnh toàn năng như tiền bạc cũng chỉ sánh với ngôn ngữ thôi đó ông!
Andi: Tui hiểu! Có nghĩa như ông viết “Tuổi thơ tím ngát” hay “Sương khói Châu ô” cũng để “giải tỏa”, để…. này nọ chứ gì?
Huy Mũ đỏ: Nói thiệt với ông, viết hai truyện ấy như thử nghiệm mà thôi. Tui sợ đụng chạm lắm, vừa phải né mình, vừa phải né người ta, ức chế nên văn chương cũng lấp vấp như ông thấy đó. Chứ thiệt bây giờ tui còn nghĩ hay lơ mơ đến những người ấy, bà xã của tui có cho tui.. …te tua không!?. Ông tự biết nhiều khi “tai vạ gió bay” cũng dễ như chơi!
Andi: Hay ông viết về thời Xa vắng, một thời đã qua. Chẳng hạn tại sao Nam Anh là Tẻn, Thái Thông là Quắp, Nhật Bình là Gà Hàn Quốc chứ sao không là Gà…..Việt nam, Gà …Miền Tây hay Gà Tam Kỳ cho có tiếng mà lại Gà ….. Hàn Quốc đây!? v.v.v
Huy Mũ đỏ: Ông muốn tui bị ném đá hay ăn trứng thối, khốn nạn cho thân tui hả?. Hơn nữa xưa kia tui đi học chỉ có học và biết “Bạch thoại” (Loại ngôn ngữ viết bình dân của người Trung Hoa), chứ đâu có học “Hán học”, “Nhân tướng học” v.v. đâu mà có thể viết được. Còn có viết được có khi “chúng” không chửi cũng….. uổng đó ông!
Andi: Uhm nhỉ! Tui quên!
Huy Mũ đỏ: Còn ông!?. Là bạn bè tui nói với ông điều này, ông không buồn và không giận tui nghe!
Andi: Thì ông cứ việc nói đi, giận ai chứ giận ông, giận làm chi cho mệt xác. Cùng lắm giận ông, tui phạt bắt ông dắt tui đi nhậu là cùng! Ông cứ nói đi!
Huy Mũ đỏ: Thì tui nghe người ta nói rằng ông viết có bài, có đoạn hay lắm! Hay lắm! Nhưng cũng có đoạn, có bài ông viết khắm quá, dở không chịu được! Có người lại độc miệng nói ông viết thế thà đi rửa bát thuê còn hơn!
Andi: Oh! Vậy à! Như thế thì không có chi với tui ông ơi! Tui cũng có cái mơ ước như như ông, nhưng không lớn như ông thôi. Tôi viết mục đích làm vui cho tui, tui thấy mỗi khi viết là lòng mình nhẹ nhàng hơn và rồi viết tiếp! Tui cũng là người ít ân hận và không xấu hổ về những gì mình viết. Bài viết có thể hay, cũng có khi dở ẹt, nhưng đó là tất cả thuộc về tui và của tui. Tui đách sợ!
Huy Mũ đỏ: uhm! Ông nói đúng! Mình viết cho mình là chính! Không ai thèm đọc, mình mang về đọc cho vợ con mình nghe. Vợ con nghe không hay, mà mình cảm thấy hay là cũng được, mắc mớ chi đâu. Chẳng lẽ sợ mấy thằng Tây nào mà hoãn đi cái sung sướng khi viết của mình nhỉ?
Andi: Thôi, tui chuẩn bị về Miền trung đây! Hẹn lần sau chat tiếp với ông!
Huy Mũ đỏ: Hình như ông mới vào lại Saigon mà?
Andi: Uhm! Tôi đi Saigon – Quảng nam nhiều hơn người Tam kỳ đi Chợ Tam Kỳ mà ông!
Huy Mũ đỏ: Là sao?
Andi: Ủa chứ ông không biết, ở Tam Kỳ có rất nhiều cái chợ nhỏ. Hằng ngày người ta ở gần Chợ Thương mại, mua chút mắm, chút muối thì ra đó mà mua. Gần đâu đi đó!. Nhà gần đường Hùng Vương đi Chợ Hùng vương, gần Hòa Hương đi Chợ Hòa Hương v.v.v. Chứ chẳng lẽ cái gì cũng xách xe chạy đến chợ Mai Tam kỳ mà mua, không khéo người ta cho mình …dở hơi thì khổ!?. Ý tui nói là như vậy đó ông! Thôi tui chuẩn bị về đây! Ông có gởi cái chi về Miền Trung không?
Huy Mũ đỏ : Gấp và ông với tui lại ở xa nhau quá, hẹn dịp sau! Nay ông cho tui gởi lời thăm Đảng bộ và nhân dân Thành phố Tam Kỳ và bạn hữu thân quen nhé!
Andi: Uhm! Chuyến này tui nhận tạm ông như vậy để “xách” (!?) cho nhẹ ,chứ tui cũng còn bao nhiều hành lý nữa đó ông! Tuần này thứ Sáu, nghe nói bọn “Lính thủy đánh bộ” Nam Anh, Bùi Thanh Năm, Nhật Bình, Tấn Binh, Văn Khởi v.v.v kéo đến nhà ông đó! Bọn nó rủ, nhưng tui bận việc về Miền Trung. Bọn nó đến, tui nhắc nhở chuyện này với ông, là “Lính thủy” nhưng bọn nó …. “Đánh bộ” ở mặt trận Phước Long, nên nhanh khát nước lắm! Ông nhớ cho bọn nó “tắm” nước có cồn …ướp lạnh nha! Ngoài việc ấy, ông nhớ gởi quà cho bọn chúng mang về để chuyến sau vào, tui mang Miền trung ra nhé!
Huy Mũ đỏ: uhm! Tui nhớ!
Andi: Bye ông!
Huy Mũ đỏ: Bye ông! Chúc ông Thượng lộ bình an!
Các độc giả đọc đến đây của đoạn Chat này, chính tôi cũng không biết có thực hay không hay bịa đặt …! Lần nữa tôi xin lỗi mọi người và lượng bỏ qua! Thánh thật Cám ơn! Nguyễn Ánh Nhật
Viết trên nẻo đường về Miền trung!
Andi Nguyễn Ánh Nhật!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
BÀI ĐƯỢC NHIỀU ĐỘC GIẢ ĐỌC
-
Đến Tây Bắc, bên con sông Nậm Nhé, ta có thể nhận ra bản Thái qua những đặc điểm như cọn nước, cối nước, những điệu múa xoè liên tu bất tận...
-
SUỐI MƠ - Đẹp như một giấc mơ Nhớ hôm đầu năm 2014, tôi cùng với Thu Do Rita, Tuyết Lê và Tuấn “ngố” hành hương về Chùa Bà Chúa Xứ,...
-
Chí Phèo là nhân vật chính trong tác phẩm nổi tiếng cùng tên của nhà văn Nam Cao. Trong tác phẩm này nhiều nhà nghiên cứu, phê bìn...
-
MỌI LÚC MỌI NƠI! ĂN MẶC HỞ HANG QUÁ EM VUI HỌC TOÁN ...
-
Thành phố Tam Kỳ là “anh em” của thành phố Đà Nẵng, là “con” của đất Quảng Nam yêu thương và đã “ra riêng” sau khi tách tỉnh Quảng Nam –...
-
“Những cây cầu ở Quận Madison” của tác giả Robert James Waller là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất năm 1992. Đó là câu chuyện về mộ...
-
Những người đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh đều không xa lạ hình ảnh Chợ Đo Đo - Một hình tượng văn học trở đi rồi trở lại trong cá...
-
Đã từ lâu tôi vẫn thường đi đó đây và thích “phiêu lưu với cuộc đời” bằng chiếc Honda cà tàng của mình. Như thế người ta gọi là phượt...
-
Những ngày cuối năm 2013, đi khảo sát một dự án sẽ làm trong năm 2014 1. TẠI ĐỒN CẢNH SÁT Một cô gái mặt tái mét, nước ...
-
Tôi đã đi lên miền biên viễn. Bức tranh bờ cõi, mỗi thời mỗi khác... Ôi quá đìu hiu...
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét