4 tháng 1, 2013
Câu Chuyện Đầu Năm
Tôi biết viết gì đây? Tôi đã viết một “Đông”
trong cái tết giữa Sài Gòn với vài điều cảm nhận, còn “Happy new
year!”, tôi có đọc một bài viết “khai bút” đầu năm của ông bạn Hu… với
tựa đề “Chúc mừng năm mới!” thật hay và thật chân tình cảm xúc. Quả là
đề tài Tết không bao giờ thống nhất và cạn vơi cả, riêng Tết tây có
người nghĩ niềm vui và hạnh phúc của họ với cái Tết này chỉ là mẫu bánh
mì con nhúng sữa, nhưng với người khác lại là “trăm nghìn niềm vui” mà
chẳng biết để vào đâu?.
Còn tôi, ngày đầu năm ở Sài Gòn thật là
ít ỏi, nhiều bạn bè thân quen đều biết tôi đã trở lại miền Nam, nên ngày
đầu năm tôi có những cuộc hẹn sáng sớm café, trưa sinh nhật, chiều vui
cùng vài người bạn thân hữu bao nhiêu năm.
Ngày đầu năm mới 2013, Sài Gòn đã trở nên
mát rượi dù rằng vài ngày cuối năm hơi nóng. Trời mát nên khi thấy một
vài cô thiếu nữ miền Nam vận bên ngoài chiếc áo khoác, tôi nghĩ họ mặc
vậy cũng chỉ để làm duyên, làm dáng chứ không nói điều gì hơn cho một
vùng khí hậu miền Nam.
Ở miền Nam nóng, miền Trung lạnh, miền
Bắc rét hoặc của nơi này khác, nơi kia khác cũng thế thôi, bởi cái rét
nặng, rét nhẹ hay cái nóng nhiều nóng ít, thật ra cũng không làm phiền
ai chi mấy. Và một ngày mát mẻ như hôm nay có nhiều người sẽ hỏi :”Ngày
gì hôm nay?”. Thật là vớ vẫn! TẾT!. Nhưng câu hỏi ấy lại vướng mắc một
điều mà tôi gặp trong một buổi sáng ngày đầu năm . Tôi nghĩ, khi cuộc
sống đẹp, tình bạn đẹp, tình yêu đẹp, thì cái lễ nào cũng vui và mùa
nào, ngày nào cũng đều đẹp. Xuân hạ thu đông chỉ là một mùa, nhưng cái
mùa duy nhất của nhân gian ấy là mùa …..hạnh phúc
Cuộc gặp gỡ đầu năm
Tôi và một vài anh bạn rất thân nhau xưa
nay ở miền Nam Café sáng. Khi tôi vừa ra cổng nhà chỉ vài trăm thước là
bắt gặp một cụ già lưng trần đứng bán những nụ sen hồng cho khách lại
qua. Thoạt tiên, tôi như bắt gặp ở chính mình, bắt gặp cái đẹp của một
loài hoa mà tôi được đọc và biết từ ngày đầu tiên cắp sách đi học vở
lòng được vài ba chữ ê a
“Tháp mười đẹp nhất bông sen
Viết Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ”
Ngoài đời tôi đã từng thấy một cụ già còn
rắn rỏi, nhưng giả vờ đau bệnh rên la xin xỏ. Khi gặp vậy, tôi cũng có
nghe người đời qua lại xùy bảo nhau những câu đoại loại :” Tui rành ba cái trò này lắm rồi, làm bộ năn nỉ xin xỏ vậy chứ theo chân về là thấy nhà cụ to đùng !”.
Thực ra hình ảnh này quả thật là không mới và không hiếm trong cuộc
sống hôm nay. Và bốn mươi lăm năm rồi, thời gian cũng đủ khiến cho tâm
hồn tôi trở nên chai sạn sau nhiều lần “gặp gỡ” ấy. Nhưng không biết sao
với cụ già sáng ngày đầu năm nay, tôi bổng thấy thương và chột dạ, tôi
là ai có giàu sang và sung sướng (?) lại có ….ba cuộc hẹn trong một
ngày đầu năm….!!!??. Còn bao nhiêu người nữa cũng chuẩn bị dung dăng
dung dẻ trong những khu giải trí vui chơi !!??.
Tôi chạy xe chầm chậm để ngắm nhìn, rồi
ngoái cổ… Bổng dưng tôi quay đầu xe để đến với cụ hỏi han. Cụ đứng trước
mặt tôi với lưng trần đen nhẳn , nắng lên rồi mà cụ vẫn “không áo không
tơi”. Cụ vừa cặm cụi sửa sang lại những búp hoa sen, kèm theo lời rao
bán, giá mỗi búp chỉ có 2 ngàn đồng. Người lại người qua thật nhiều cho
dịp vãng du và thăm thú vào ngày lễ đầu năm, nhưng cụ không phải thế mà
cụ là người đắc khách. Tần ngần tôi đứng lại khoảng 20 phút, mà chẳng
thấy cụ bán được một búp hoa nào?. Tiến lại sát gần cụ tôi hỏi :”Bác bán
một ngày được bao nhiêu búp?”. “Ế lắm chú ơi, một ngày tính ra chỉ được
50 ngàn cho cả công tìm và công hái”- Cụ trả lời mà chẳng nhìn vào mặt
tôi.
Chuyện đời tôi đã từng gặp nhiều người
già tần tảo đáng thương. Và tôi nghĩ cuộc sống ắt là phải có người này
người khác, có người hiền, người thật, có kẻ “giả điên khiên đồ” v.v.v.
Với riêng tôi khi gặp cụ già bán hoa này, tôi thấy thật thương và ở
chính tôi còn có thêm cảm nhận là mọi yêu thương của con người chẳng bao
giờ mâu thuẩn với những điều định kiến. Tôi tự hỏi trên đất nước này
còn bao nhiêu cụ già như cụ đây và còn bao nhiêu mảnh đời trong cái tết
Tây này còn quạnh quẻ ? .
@ 2 Tôi và vài người bạn
ở miền Nam, nơi tôi ở. Tôi với họ chưa “sống chết có nhau”, chưa phải
cùng nhau sống trong chiến tranh lửa đạn. Nhưng chúng tôi là những người
rất hiểu với nhau từ ngày đầu tiên vào Nam lập nghiệp có chút khó
khăn. Chúng tôi sống và chơi với nhau với nhau vậy là 20 năm trời dăng
dẳng, một thời gian dài để “ người với người sống để thương nhau”.
Những người kia, họ là những người bạn trước đây học trường Đại Học Tổng
hợp Huế năm xưa mà tôi có dịp quen với họ trong một năm học tại trường
này. Họ có quê quán gốc gác muôn nơi, người Quảng Nam, người Huế, người
Quảng Trị, người Nha trang. Rồi không biết vì sao hay do “trái đất vuông
lại tròn” chúng tôi lại cùng tha hương, rồi cùng sống và làm việc ngay
giữa trung tâm thành phố Biên Hòa yêu quý. Tất cả nhà cửa chúng tôi
quanh quần chỉ trong vòng bán kính 1 cây nên anh em thường xuyên qua
lại. Và những gần 20 năm, cho đến bây giờ chẳng hiểu vì sao chúng tôi
vẫn chỉ chừng ấy người mà “không phát triển thêm nhánh thứ” cho có bạn
bè nhiều thêm (?) dù rằng mỗi người có một chổ đứng riêng công việc và
quan hệ xã giao.?
Trong nhóm tôi là “út” theo nhiều nghĩa,
còn kể ra những người còn lại ai cũng là ….”thứ dữ”. Nguyễn Hội có một
công ty riêng chuyên làm hàng trang trí nội thất ngoài trời xuất khẩu,
doanh thu hàng năm cũng phải vài chục triệu đô. Hoàng Thuyền – Một Phó
Giám đốc Công ty Sơn Đồng Nai (DONDSA). Anh Hoàng Hiệp có một công ty cơ
khí chuyên làm máy sản xuất Sơn nổi tiếng nhất nhì Việt Nam. Còn anh Từ
Nguyễn là nhạc sĩ, Nguyễn Hiệp – một Kỹ sư hóa công ty KAO . Cũng vài
chúc năm rồi vào dịp lễ, dịp tết hay ngày sinh nhật, ngày chủ nhật,
chúng tôi ngồi bên nhau cũng chỉ là chừng ấy và Nguyễn Hội là người
luôn dành tất cả “bao tiêu” ở hầu hết trong các cuộc chơi ở mọi ngày
mọi lúc. Có phải Nguyễn Hội làm ra một năm cả triệu đô nên vấn đề “tề
nhị” này là ….chuyện nhỏ. Hay “thằng người” còn lại chúng tôi là những
người không biết sống, không biết lại qua?
Đời giúp chi ai đó không bao giờ là đủ
cả. Chìa một bời vai để cho người khác có được niềm vui và niềm hạnh
phúc của người được cho là hạnh phúc lớn lao. Nhưng hạnh phúc đó đôi khi
cũng nhuốm cái buồn da diết, bởi vì sâu thẳm trong lòng mình ta cũng
cần ai đó đáp lại tình cảm của ta. Và chuyện đời khi không được đền đáp
đến ta sẽ buồn, buồn lắm ai ơi. Và nều sự hy sinh là liên tục và sự thờ ơ
cũng liên tục thì sẽ có lúc con người sẽ ngã lòng thôi. Nhưng bạn
Nguyễn Hội của chúng tôi xưa nay vẫn luôn có trong người một bầu nhiệt
huyết và một tâm hôn “đặc biệt” khác với thói đời mà con người từng
nghĩ…
4 giờ chiều ngày đầu năm tết, lũ chúng
tôi trên 2 chiếc xe kéo nhau về Sài Gòn, nơi thủ phủ ăn chơi. Chúng tôi
ăn uống rồi hát hò cho đến tận khuya để chào mừng năm mới. Khi ra về
thấy số tiền phải trả ra cũng nhiều nhiều, anh em chúng tôi ai ai cũng
muốn cùng nhau …”chia lửa” kẻ ít, người nhiều. Nhưng Nguyễn Hội vẫn luôn
nhất quyết vạn lần…. không!
Tôi – Người cũ của năm cũ- Nhưng năm mới
lại cứ suy nghĩ những điều xưa cũ một “triết lý” của người xưa là con
người đừng tính toán so đo như một cái nắm tay là đủ hay vừa, như tình
yêu thì cũng đừng nghĩ thừa hay thiếu, còn cuộc sống giữa người với
người với nhau cũng đừng phải phân vân liệu bày tỏ thế này hay thế kia
với người đời là “chuẩn”, vì người đời nhiều khi lại cần sự thô mộc hơn
là “cánh bướm cành hoa!”….
Còn là bạn, như chúng tôi ngày đầu tiên
biết nhau, chẳng bao giờ người nào sợ là mình phải gắn bó thêm người
này, người khác, hay phải gánh thêm trách nhiệm chi đây ! Hay chuyện của
người bạn tôi luôn “cõng” những người bạn bè thân hữu trên vai. Tôi
biết bạn là người hạnh phúc hơn chúng tôi là những người được “cõng”,
bởi tôi hiểu bạn là người ít có, đã phá vỡ sự “cân bằng” mà sách vỡ đã
nói hơn triệu lần về điều đó. Cân bằng giữa cho và nhận, cân bằng giữa
ít kỷ và vị tha, cân bằng giữa mình và người…
Câu chuyện thứ 2 của ngày đầu năm của tôi
hình như không liên qua câu chuyện thứ nhất, nhưng có lẽ cũng là sự yêu
thương trong tình bạn, tình người và chia sẻ. Tôi rất vui và mỉm cười
chia sẻ và sẽ mền lòng đi khi thấy ai đó giúp điều gì đó cho người khác.
Và tôi cũng muốn giúp và được giúp ai đó trong chặng đường đời của
mình.
Nhạc sĩ Từ Nguyễn, Nguyễn Hội, Hoàng Thuyền, Nguyễn Hiệp, Hoàng Hiệp Andi dịp đầu năm 2013 tại SAIGON
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
BÀI ĐƯỢC NHIỀU ĐỘC GIẢ ĐỌC
-
Đến Tây Bắc, bên con sông Nậm Nhé, ta có thể nhận ra bản Thái qua những đặc điểm như cọn nước, cối nước, những điệu múa xoè liên tu bất tận...
-
SUỐI MƠ - Đẹp như một giấc mơ Nhớ hôm đầu năm 2014, tôi cùng với Thu Do Rita, Tuyết Lê và Tuấn “ngố” hành hương về Chùa Bà Chúa Xứ,...
-
Chí Phèo là nhân vật chính trong tác phẩm nổi tiếng cùng tên của nhà văn Nam Cao. Trong tác phẩm này nhiều nhà nghiên cứu, phê bìn...
-
MỌI LÚC MỌI NƠI! ĂN MẶC HỞ HANG QUÁ EM VUI HỌC TOÁN ...
-
Thành phố Tam Kỳ là “anh em” của thành phố Đà Nẵng, là “con” của đất Quảng Nam yêu thương và đã “ra riêng” sau khi tách tỉnh Quảng Nam –...
-
“Những cây cầu ở Quận Madison” của tác giả Robert James Waller là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất năm 1992. Đó là câu chuyện về mộ...
-
Những người đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh đều không xa lạ hình ảnh Chợ Đo Đo - Một hình tượng văn học trở đi rồi trở lại trong cá...
-
Đã từ lâu tôi vẫn thường đi đó đây và thích “phiêu lưu với cuộc đời” bằng chiếc Honda cà tàng của mình. Như thế người ta gọi là phượt...
-
Những ngày cuối năm 2013, đi khảo sát một dự án sẽ làm trong năm 2014 1. TẠI ĐỒN CẢNH SÁT Một cô gái mặt tái mét, nước ...
-
Tôi đã đi lên miền biên viễn. Bức tranh bờ cõi, mỗi thời mỗi khác... Ôi quá đìu hiu...
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét