29 tháng 12, 2014

Công viên SUỐI MƠ – Viết ra kẻo nữa rồi quên.


SUỐI MƠ - Đẹp như một giấc mơ
Nhớ hôm đầu năm 2014, tôi cùng với Thu Do Rita, Tuyết Lê và Tuấn “ngố” hành hương về Chùa Bà Chúa Xứ, rồi ngày hôm sau đi tiếp về Núi Cấm (An Giang). Lúc bốn chúng tôi nghỉ trưa trên ngôi chùa nằm ở đỉnh đầu ngọn núi, tại độ cao 705 mét này, tôi vô tình nghe một gã gàn hơi gọi điện thoại cho vợ: “Em ơi, dưới hạ giới hôm nay thế nào, chứ trên chốn bồng lai này gió kéo về để vờn mây …..thích quá!, Anh đang gọi cho em phải nhờ mạng viễn thông của Camphuchia đó !. Nếu đêm nay ở lại đây, chắc anh cũng sẽ nghe được tiếng gà gáy từ bên đất ấy….”. Gớm! Hắn gàn hơi làm tôi không thể nín cười được, nhưng rồi nghĩ lại, cái lãng mạn thái quá của hắn ta thật dễ thương và cũng bằng trực quan đấy chứ. Bởi ở nơi sơn địa Núi Cấm này độc đáo đến khỏi chê. 

Đây cũng là lần duy nhất trong năm tôi cùng với bạn bè học ĐH Ngoại Ngữ Đà Nẵng năm xưa có cùng “tư tưởng lớn” và đồng điệu nhau trong một chuyến đi chơi xa. Còn lại, mọi chuyến đi đó đây xả “xì-trét” của tôi đều luôn bằng một “cảm hứng tự do”…. phượt một mình. Và lần này là công viên SUỐI MƠ – Tân Phú – Đồng Nai.

Cùng với THU DO RITA ở Núi Cấm
Sở dĩ tôi biết công viên này cũng do thời gian trước đây giang hồ thăm thú về kể, người làm du lịch ở Suối Mơ, có vẻ như, đôi khi đã không phải với du khách, với một Suối Mơ mộng mơ..... Rồi sau đó công viên Suối Mơ đã đóng cửa trong một thời gian dài, làm mọi người cứ nghĩ cái thú ngâm mình trong dòng nước thiên nhiên và thả hồn giữa đất trời đã đi vào dĩ vãng. Nhưng không, qua thông tin đại chúng, tôi biết Công viên Suối Mơ chính thức mở cửa trở lại ngày 30/8/2014. Vậy cũng phải đợi hơn 4 tháng trời từ ngày khai trương ấy tôi mới có dịp phượt đến nơi đây. 

Đêm hôm trước tôi say khướt, nhưng 4 giờ sáng phải bật dậy rời khỏi giường. Không gian sớm mùa đông nơi tôi đang sống và làm việc thật dễ chịu. Mọi thứ quá dỗi bình yên trôi trong âm vang xa của một mùa xuân mới sẽ về. Con ngựa sắt của tôi bắt đầu chạy bon bon từ vùng giáp ranh Đồng Nai – Bình Thuận ngược về hướng Dầu Dây, bên tai tôi nghe vù vù tiếng gió. Từng con dốc, từng ngôi nhà, từng cây lá trôi qua mắt tôi, hình như đều mang dấu tích, thần khí của con người và văn hóa Đồng Nai. Bụi bặm trên đường, tôi không khỏi có những suy cảm bên lề đời… Thì ra đêm - Tôi một mình, và ngày đến cũng phải tỉnh ngủ để bước ra khỏi giấc mơ mà đối diện với điều mình vốn có - Kẻ luôn cô độc trong những lần lữ thứ.


Đoạn đường quốc lộ 1 A bằng phẳng như mu bàn tay trông thật chán mắt. Nhưng khi xe tôi rẽ vào quốc lộ 20 hướng về Đà Lạt, bắt đầu là những đồi nhấp nhô trông giống bàn tay khum lại. Xứ sở đây được bao bọc trong sắc xanh của cây lá và khí lạnh của đá. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lành lạnh và cất tiếng hát để cho ấm lồng ngực của mình: “Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi. Thành phố sau lưng ôm mộng ước gì….”


Khi vừa băng qua khỏi Gia Kiệm, bắt đầu hai bên đường là những cánh rừng cao su nối tiếp nhau. Cây cao su thật lạ, mới vừa qua mùa Noel là đâm chồi nảy lộc. Một màu xanh ngát, xanh miên man, xanh đến nhức nhối để rồi một ngày nào ấy, trong rừng cây lá lao xao, những chùm bông thấp thoáng trong các tán lá, tỏa hương ngào ngạt để gọi bướm ong về dung dưỡng. Uhm nhỉ! “Sỏi đá cũng cần có nhau” (!?), còn con người đôi khi ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm điều hạnh phúc. Để rồi lúc dừng chân bên đời mới chợt nhận ra, hạnh phúc đã có lúc nằm ở ngay dưới chân mình mà đánh mất. Và tôi không biết phải nên vui hay buồn khi bỗng dưng đang đi giữa con đường có rừng xanh cây lá lại nói chuyện hạnh phúc của động vật với cỏ cây.


Gần ba giờ đồng hồ trên dặm đường xa, rồi cuối cùng tôi cũng đến được thị trấn Định Quán. Hỏi người ven đường tôi biết chỉ cần đi thêm khoảng 2 km nữa là có con đường rẽ vào khu du lịch Suối Mơ. Dừng chân, tôi bước vào một quán café võng. Trong chòi lá, nhìn ra vườn cây mít trĩu trái trước mặt, tôi chậm rãi thưởng thức hương vị cuộc sống bên tách café bản xứ. Tuyệt làm sao! Đoạn đường tôi đã đi thật xa, cũng hơn 130 Km chứ ít gì. Cuối cùng nghĩ lại cái mệt cũng chỉ vì đam mê đó đây và mù quáng. Mà tôi cũng đã mù quáng nhiều thứ trên đời này rồi đấy chứ (!?). Nếu không đã chẳng có một thằng khùng như tôi tự đọa đày giữa cái sáng sớm mùa đông để đi phượt, trong khi nhiều người giờ ấy vẫn còn đang nướng mình trong “nệm ấm chăn êm” của một ngày cuối tuần. 

Từ nơi café thị trấn Định Quán rẽ vào Suối Mơ phải đi thêm 10 km nữa, nhưng chỉ có một vài đoạn đường quanh co. Gần 9 giờ sáng tôi đã đến Suối Mơ. Mua vé xong, chân tôi vừa bước qua khỏi cổng, hình như cái mệt vì đoạn đường xa đã tan biến bay đi, trong người lâng lâng của một cảm giác ngà say. Hoặc như lần nào ấy, trong giấc mơ tôi đã thấy có một nơi trên trái đất này như là...... Suối Mơ (!?). Trước mặt tôi bắt đầu là một đồi hoa cỏ dại trải dài như một thảo nguyên xanh. Tôi chẳng phải mơ màng nghĩ về một câu chuyện cổ tích nào ấy mà mất hứng thú, tôi chỉ cần một điều chẳng thể nào có được. Là một họa sĩ tôi sẽ vẻ nên một bức tranh có từng tông màu đậm nhạt đan xen của các loài hoa đồng cỏ nội bé tẻo teo. Hay là nhà thực vật học để kể cho mọi người nghe tên gọi các loài. Ở đây có nhiều loài hoa dại tôi không biết tên. Duy chỉ có hoa Cỏ Đậu phụng đang nhu mì giữa các loài hoa là tôi biết và thích thú. Bởi ngày xưa hoa cỏ Đậu phụng này quá quen thuộc với lũ trẻ chăn trâu như chúng tôi. Nhịp sống đang gấp gáp cùng với một sức ép quá lớn, tâm hồn tôi đầy biến động rồi đã đánh mất nhiều điều thì chính cái rực rỡ của cỏ Đậu Phụng nơi đây đã cho tôi một dịp được hả hê hạnh phúc để quay về kỷ niệm tuổi thơ. Nhìn cỏ Đậu phụng đang khoe sắc rồi chắc ai cũng sẽ như tôi, nghiềm ngẫm cuộc đời làm chi cho thêm phiền não. Cứ đi tìm hạnh phúc của loài cỏ cây thì cũng đã thấy mình động điệu trong thế giới bao la mà bớt đi những nỗi buồn, nặng nề, u tạp .


Cầm máy ảnh trên tay, tôi tản bộ quan sát từng ngọn đồi hàng cây. Nói theo kiểu văn chương, tôi đang làm khách nhàn du ngắm cảnh xem hoa. Cái mơn man làn da thường gợi con người trỗi dậy một thứ tình yêu thiêng liêng quý giá và nơi đây gió đã làm như thế để mang đến mọi người một tình yêu thiên nhiên tươi đẹp. Xa xa trong khuôn viên hơn 30 ha này là những hàng cây nhiều màu sắc soi mình xuống hồ nước trong xanh tựa như những cô thiếu nữ dịu dàng trong chiếc áo dài tha thướt. Tôi chậm rãi bước. Rồi đâu chỉ thảm cỏ vàng Đậu phụng dưới chân đã hút hồn tôi. Bất chợt trước mắt tôi là một thác nước như đã có hơn triệu năm bị gió và nước xóa mòn tạo nên những phiếm đá có nhiều dạng đặc thù!. Đá xanh ngắt. Một màu xanh vô nhiễm, nó không chỉ là "thông điệp" của sự bình an, giảm stress, mà còn là biểu tượng của tình yêu và giá trị trường tồn. 

Ôi đẹp làm sao!.Và tôi biết dòng thác chảy đã có sự nhào nặn theo ý muốn con người, nhưng nó vẫn tồn tại một giá trị bất biến như thời khởi thủy. Đứng dưới nhìn lên, tôi há hốc trước vẻ đẹp của hình dáng và sắc xanh huyển hoặc của đá, còn một vài du khách tôi thấy họ trầm trồ rồi như thả lỏng suy nghĩ của mình ra để suy ngẫm, nhiều khi cũng có......... "đêm thấy ta là thác đổ". 

Tôi đi dạo một vòng quanh bờ hồ nơi sẽ chạy về dòng sông mẹ La Ngà. Mặt hồ rộng, ăm ắp nét đẹp, nét thơ, nét lãng mạn và tôi thấy nhìều người đang ngâm mình dưới ấy thích thú làm sao. Tôi cắc cớ hỏi người cứu hộ đứng trên bờ : "Sao nước ở đây trong đến tận đáy thế anh ?". Anh ta đưa mình chỉ một vài người như di chuyển, như không ở dưới hồ và nói: "Nhờ những công nhân suốt ngày ở dưới hồ kỳ cọ rong rêu nên nước trong veo như thế!". Tôi cảm ơn anh rồi tiếp tục đi khám phá thêm nhiều cái đẹp ở đây

Suối Mơ - Phải nói mây trời phiêu lãng và có tiếng thác khẽ reo, mọi thứ đã đánh thức một giấc mộng tiền thân của mọi người. Một lần đến với Suối Mơ, tôi nghĩ ai đó cũng như đã tìm đến lối mở vào tình yêu và cũng sẽ tận hưởng được những cảm xúc thăng hoa theo thời gian bất tận


Với Suối Mơ tôi chỉ có thể kể được là như thế, chứ vẻ đẹp ở đây đã vượt qua sự diễn đạt của ngôn từ. Nhưng nếu ai có viết thì chỉ viết thôi và cũng đỡ mệt nhiều....... 

Chiều tàn tôi tạm biệt Suối mơ, tự nhiên trong tôi có cảm giác như rời xa người yêu bịn rịn, rồi tiếc nuối trong cái “giận mà thương.”.

Dịch vụ tại công viên SUỐI MƠ – Giá ở…… trên trời!


Đầu tiên phải nói giá vé vào cổng ở Suối Mơ lên đến 80.000 vnd là quá cao so với mặt bằng thu nhập của người dân nơi đây, cũng như các vùng lân cận Đức Linh (Bình Thuận), Đà Tẻn, Cát Tiên (Lâm Đồng) hay Bù Đăng ( Bình Phước) v.v.v. Trong khi đó Suối Mơ cách Sài Gòn đến 170 km nên rất ít khách đến từ nơi này. 

Còn nữa, do mải mê suốt buổi sáng vì như ở "trong mơ”, đến lúc cái bao tử “biểu tình” thì tôi mới sực nhớ ra, từ sáng đến giờ chưa có cái gì bỏ bụng. Tôi lò đò vào ngồi chiếc bàn trong khuôn viên nhà hàng của Công Viên Suối Mơ. Đợi gần 20 phút mà tôi chẳng thấy ma nào ra phục vụ, chắc nhân viên ở đây cố tình thử lòng kiên nhẫn của tôi hoặc có thể thấy tôi một mình ba lô sẽ không mang lại lợi nhuận gì nhiều. Rồi 30 phút, một người phụ vụ chạy ra chào tôi và cũng không có một lời “có cánh” để làm mát cái bụng vừa sự bực dọc, vừa đang la làng của tôi. Hình như các nhân viên khu du lịch không được đào tạo khả năng ứng xử và giao tiếp (!?). Tôi chỉ biết cười và xin xem menu những món thức ăn nhanh và tôi chọn theo thực đơn: Bánh mì Sanwich kẹp thịt: 30.000 vnd, Đùi gà tẩm bột chiên giòn: 50.000 vnd, Bia Sài Gòn: 14.000. Đây là những món tôi thường chọn trong những chuyến đi du lịch một mình vì tiện lợi và thích hợp cho khẩu phần của mình, cũng không dư không thiếu. 

Sẽ không có gì để nói nếu tôi không nhìn thấy chỉ cách xa tôi chừng khoảng 10 mét có vài chiếc bàn để trong chòi lá nhìn ra mặt hồ và nó đã cám dỗ tôi đi về nơi ấy. Khi đặt chân tiếp đến vị trí thứ 2,  một nhân viên đến hỏi: "Chú gọi những món đã kêu, giá ở bàn này mắc hơn 15 % đó chú !?". Quái thật, sao vậy ta và tôi hỏi lý do thì người nhân viên ấy trả lời: "Vì trong chòi này chỉ có 5 bàn nên giá cao hơn". "Ăn chơi sợ gì mưa rơi" - Tôi gật đầu với cậu ta. 

Rồi những món thức ăn tôi gọi được bưng bê đến. Người ta nói đúng, khi đã đói rồi thì đến mần đá cũng ngon. Tôi ăn trong cảm giác ngon đến lạ thường và không quên "quất" đến 5 chai bia. Đến lúc tính tiền tôi mới bật ngửa, giá thức ăn vẫn tính theo "trượt giá" 15 %, nhưng bia thì lại đến 100 %. Cái gì đã vào bụng rồi lấy gì để trả lại, một chai lon bia Sài Gòn xanh đến 28.000 vnd thì tôi chỉ thấy bán ở nhà hàng khách sạn 3 sao trở lên. Tôi ấm ức vì cái bệnh sĩ của mình mà không hỏi nốt giá  bia. Cuối cùng rồi tôi cũng móc hầu bao.....


Đi khuya sớm, tôi cần một chút nghỉ trưa nên gọi nhân viên thuê một chòi bạt cá nhân. Đây là loại chòi thường dùng cho những ai ở lại qua đêm, còn ban ngày không thích hợp lắm. Nhưng trong công viên không có khách sạn, thôi thì có gì dùng nấy - Tôi tự nhủ. Anh nhân viên đưa tôi đi chọn chòi và giao chìa khóa. Sau khi thu tiền vé trước 200.000 Vnd và lấy Chứng Minh Nhân Dân, anh ta còn bảo tôi đưa thêm 50.000 đồng nữa như là để làm tín và anh ta nói "yên tâm đi" sẽ trả lại sau khi tôi trả chòi. 

Với cách lấy thêm tiền kiểu này ở công viên Suối Mơ, tôi không hiểu họ làm tín kiểu gì đây khi mang cách hành xử chắc cú và nghi kỵ ngờ vực vào môi trường kinh doanh dịch vụ. Loại hình vốn đã được gieo mần bằng sự phóng khoáng và nẩy nở thành tựu từ lâu.. Tôi không biết người làm du lịch ở đây sẽ mất gì trong chiếc lều bạt vải cỏn con này mà không dám gởi lòng tin nơi người xa lạ!?. Tôi nghĩ họ phải biết tin tưởng nơi khách hàng, đấy mới là mấu chột của triết lý giao thương. Mà đâu chỉ có giao thương, để thành công trong kinh doanh du lịch còn có cả điều phải biết cở mở lòng mình, biết đào thải và dung nạp, biết gột rửa sửa mình cùng với biết mỉm cười chào đón......
Cuối năm 2014
Andi Nguyễn Ánh Nhật


-->Đọc thêm...

BÀI ĐƯỢC NHIỀU ĐỘC GIẢ ĐỌC