14 tháng 3, 2013
TÔI LÀ TÔI ( Kỳ 1)
26 năm trước - Sinh viên Nguyễn Ánh Nhật |
Tôi đang viết về những chuyến đi chơi thăm thú vài nơi sau Tết năm Quý Tỵ (2013) vừa qua được đến 10 kỳ, nhưng mới post lên trang riêng của mình mới có được….ba (3). Còn nữa…..
Tôi nay ở tuổi 46, không giàu cũng không nghèo mà đáng nhẽ ra tuổi này như nhiều người đàn ông phải giàu là đằng khác (Hic). Không giàu, bởi tôi đã có nhiều khoảng thời gian rảnh rỗi “hơn” tất cả anh em là con cái của ba mẹ tôi. Nên nay khi anh em ruột tôi ai cũng có một chút “địa vị” nho nhỏ, họ ở ngưỡng cửa "Thượng tấng kiến trúc", có chút tiền dư để sắm xe, sắm pháo hạng sang thì tôi đang thụt lùi về lớp “Hạ tầng cơ sở”. Vì tôi, tại tôi và tôi thấy điều này đúng nhất, bởi tôi đã mất nhiều thời gian để đi đây, đi đó (Quả thật là tôi đã đến nhiều nơi ở mọi miền đất nước).
Và tôi cũng đã mất nhiều thời gian cho việc viết log?. Điều này có thể đúng bởi việc viết lách bao giờ cũng đòi công sức và tốn Calo nhiều hơn mọi công việc thường thấy ở đời.
“Tôi là tôi”, đây là một đề tài tôi sẽ thường xen kẽ bây giờ cũng như ở thời gian sau nữa . Và đây “Tôi là tôi 1”
Lời đầu tiên, tôi vô cùng biết ơn ba mẹ đã sinh ra, nuôi dạy và đặt tên cho tôi: Nguyễn Ánh Nhật, một cái tên tôi vô cùng yêu thích. Rồi sau này tự tôi: Andi Nguyễn Ánh Nhật cũng từ một duyên cớ mà ra. Một tên gọi, tôi ít gặp hay nghe ai đó gọi nhau ở đời với người con trai. Cái tên lạ nên mọi người khi gặp rồi, chắc chắn họ sẽ không gì lạ gì với tên tôi!
Nếu có tự sự điều gì đó của riêng mình, tôi sẽ viết: “Tôi sinh ra trong một gia đình trí thức nhỏ, ba mẹ là giáo viên, sống ở vùng nông thôn miền Trung, chính xác Bình Tú, Thăng Bình, Quảng nam quanh năm nghèo khó. Tuổi thơ tôi đã trải qua cùng năm tháng, cùng đất nước, cùng với mọi người dân Việt trong thời kỳ bao cấp khó khăn tới những 15 năm không hơn, không thiếu (1975-1990). "
Tuổi thơ đi qua là tháng ngày tôi chăn trâu, cày cuốc, làm đồng phụ giúp gia đình, ba mẹ cực nhọc để vượt qua khó khăn chung cả nước.
Nhà tôi, 6 anh chị em ai cũng đều tin rằng mình đã nở cùng một bọc thuở nào, nên rất thương yêu và gồng gánh nhiều điều cho nhau. Anh em chúng tôi đứa lớn cách đứa kế chỉ một hai năm và cùng lớn lên như cá Mè một lứa. Nhà tôi nghèo, nhưng ba mẹ tôi vẫn cố gắng mọi thứ để cho chúng tôi ăn học đàng hoàng. Ngày ấy học ở cấp 1, 2, hàng ngày mỗi chúng tôi phải đi bộ đến trường, chứ không được như lớp trẻ ngày nay thường được cha mẹ đến đón và đưa mỗi ngày mỗi buổi.
Đến năm học cấp 3, trường huyện cách xa nhà tôi đến 7, 8 Km. Thương con, ba mẹ tôi phải hà tiện và chi li mới sắm được cho chúng tôi cứ 2 đứa một chiếc xe đạp cà khổ của thời bao cấp “vành cong, lốp quấn”. Cực khổ, cùng cực hơn chị Dậu thời xưa, may thay anh em chúng tôi cứ nhanh lớn như dưa, không đau, không ốm.
Thời ấy anh em chúng tôi càng học hành là ba mẹ tôi lại phải càng cõng thêm tiếp bao thứ lo toan. Ơn Phật, đức Trời, tất cả anh em chúng tôi đều vào đại học ở 6 trường Đại học khác nhau ở mọi miền đất nước….
Nghĩ về giai đoạn ấy, anh em chúng tôi bây giờ ai cũng phải rùng mình và thấy sợ cho những năm tháng không thể nào phôi pha….
Dù xưa kia là thế nào đi chăng nữa rồi cũng đã qua, nhưng tôi đã có những ngày tháng đẹp của một đời người, đó là được sống trong ký túc và được học trong một giảng đường đại học thời ấy ....vời vợi cao. Tôi thi rớt Y khoa, có thời gian học Đại học tổng hợp văn rồi bỏ xó học tiếp ngoại ngữ. Và dù những năm tháng của thời bao cấp, sinh viên mọi miền ai cũng đói quay đói quắc. Như tôi cả năm trời ,chưa bao giờ nghe cái bụng đã báo lại với chính tôi …. “no lắm rồi nghe Nhật”, chứ nói gì thêm điều xa xỉ khác!......”
Vậy mà chính thời gian ấy tôi lại có những giấc mơ thật đẹp, ngây thơ như một điều mặc khải và nay đã vĩnh viễn rời xa .....
Vậy mà chính thời gian ấy tôi lại có những giấc mơ thật đẹp, ngây thơ như một điều mặc khải và nay đã vĩnh viễn rời xa .....
Một vài dòng cho một đời người là chưa đủ, rồi tôi sẽ viết tiếp theo….Thời điểm này, tôi cũng như ai đó, đôi khi muốn nghĩ lại bao nỗi của cuộc đời, trong đó có tình yêu và cuộc sống riêng tư. Tôi nghĩ, cuộc đời nhiều khi nên cất cho mình điều gì đó ở một góc khuất riêng tư hoặc là chối bỏ không bao giờ nói đến, dù một chút buồn hay một ký ức vui ….(!?). Biết vậy mà không hiểu sao nay tôi lại đặt bút viết!?.
Tôi là một người hay viết lách, dù biết rằng từ khi tập tò viết đến bây giờ chưa có được một câu văn hay hoặc đề tài mới. Nhưng thành thật rằng, tôi viết nhiều và ai đó có biết, mỗi câu, mỗi chữ, mỗi ý đều lấy ở tôi rất nhiều công sức cũng như thời gian để đọc hiểu ngẫm nghĩ và trải nghiệm. Tôi không may mắn được học về ngành văn chương cho đàng hoàng tử tế nên câu chữ với tôi quá nhọc nhằn, lộn xộn. Ai có biết, có khi tôi như đúc cả hàng tấn thép mới có được một câu. Tôi luôn ao ước như những người tôi từng thấy, họ viết như chơi, viết dễ như lấy một món đồ…. trong túi. May mắn thay, đề tài "TÔI LÀ TÔI" là chuyện "cá nhân", nên tôi có thể muốn gì viết nấy, mục đích viết là để ….kẻo quên.
Còn điều này thêm nữa, tôi viết không cầu sự nổi tiếng và tôi đã dám chắc với mình rằng nếu tôi có viết nhiều, viết như thế nào đi chăng nữa thì cũng không bao giờ trở thành một nhà văn. Và thực tế tôi đã chỉ biết viết, dịch trong kiến thức hạn hẹp của bản thân, tôi đã viết bằng sự chiêm nghiệm ở đời , viết về những nơi tôi đã đến và đã đi qua, về nhân tình thái thế v.v.v
Dù tôi không phải là một típ người trầm tính, có khi tính khí thất thường rồi “lên đồng" đến lúc nào chẳng biết. Vậy mà khi tôi gặp nhiều nỗi bi ai. Tại do tôi hay tại người nào khác thì giải pháp im lặng vẫn là điều tôi luôn luôn lựa chọn.
Dù tôi không phải là một típ người trầm tính, có khi tính khí thất thường rồi “lên đồng" đến lúc nào chẳng biết. Vậy mà khi tôi gặp nhiều nỗi bi ai. Tại do tôi hay tại người nào khác thì giải pháp im lặng vẫn là điều tôi luôn luôn lựa chọn.
Tuổi 46 tôi chưa tạm gác lại bao mơ ước vinh hoa, phú quý ở đời. Điều ấy không phải vì ở xã hội tôi chưa có một danh hiệu gì cao quý hoặc gọi là sang. Và tôi đã hiểu vì chính tôi đang sống trong đời sống này mà tâm thế lại coi nhẹ với bất cứ thứ gì người đời đã có, nên cuộc đời đã hạn chế như thế này đây!?. Nhưng sự coi nhẹ lại cho tôi điều khác là thấu hiểu được lẽ đời và lẽ phù du của một kiếp người phải trải.
Như thế tại tôi hay tại ai, nên cuộc đời đã đứng ngoài hư danh mà lẽ ra có thể là ông nọ bà kia, không chí ít tôi cũng thành này thành nọ !?.
Như thế tại tôi hay tại ai, nên cuộc đời đã đứng ngoài hư danh mà lẽ ra có thể là ông nọ bà kia, không chí ít tôi cũng thành này thành nọ !?.
Tuổi 46, tôi đã nhiều lần mở cho mình nhiều con đường cho sự sống, nhưng sự ồn ả và bản chất bon chen đời sống lại chẳng khi nào buông tha. Mọi thứ cứ len lỏi trong nỗi cô đơn của riêng tôi tin rằng chưa ai chạm tới. .....
Bất luận trong tích tắc hay bất luận khi tôi đã sống hạnh phúc với người thân, với tình yêu tôi đang có hoặc tôi đang sống trong cô đơn tuyệt vọng, thì khoảng thời gian nào cũng đều có thể mang lại hình hài một tác phẩm. Và nếu tôi được gặp gỡ một nhà văn giỏi và nghe tôi kể lại cuộc đời tôi để chấp bút. Rồi người đọc có thể thích hay không thích tác phẩm ấy, nhưng chắc chắn một điều không thể không thừa nhận rằng đó là hiện sinh "tình yêu và cuộc sống" của một đời con người.
Tôi là ai mà có gì ghê gớm thế? Đến ở tuổi 46 này rồi mà tôi vẫn chưa có cái gì được gọi là đặc biệt!?. Tôi không là gì cả! Nhưng có một điều tôi cho là quan trọng nhất đó tôi đã sống thành thật với chính mình và luôn yêu nồng nàn với một khát vọng thiết tha.
Tôi nói điều này khi ở tuổi 46 đã trải nghiệm và thực sự đã hiểu mình là ai. Tôi đã sống như những gì tôi đã nghĩ và luôn hành động vì cái gì, vì cho người thân...., bởi điều ấy luôn làm cho tôi có thêm nhiều niềm hạnh phúc....
Tôi sẽ viết thêm tiếp, dù rằng nghề viết tôi đã thực sự....tự quên và tự bóp trái tim mình tan nát cũng chẳng 10 năm.
Andi Nguyễn Ánh Nhật không phải là hình ảnh của một người tự phụ và kiêu căng thường thấy nhiều ở đời. Mà đây là lúc cần thiết để cho tôi tự lạc điệu với bản ngã của bản thân, mới thấy là tôi đã sống thật với chính bản thân mình bằng lòng đầy nhiệt huyết và tình yêu tràn đầy. Tôi làm thế có nghĩa là tôi đã quay lưng chứ không bao giờ phải mang mặt nạ như người đời đã có.
Thành thử, nếu xưa kia tôi có phân nửa người yêu và phân nửa người ghét, và bây giờ nếu tôi bất hạnh lại nhận thêm viên đá ném, thì trong sâu thẳm của trái tim nào kiêu hãnh và tỵ ghen (và có ở tôi) cũng không thể ngăn được nhiều và thật nhiều người khi gặp tôi và họ sẽ nói : “Xin chào Andi Nguyễn Ánh Nhật – Ông ở tuổi 46, tôi rất thích ông...”. Chưa hết ….còn nữa…..!
Andi Nguyễn Ánh Nhật
Tuổi 46 - Xuân Quý Tỵ tại Ngũ Hành Sơn ....Già quắp! |
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
BÀI ĐƯỢC NHIỀU ĐỘC GIẢ ĐỌC
-
Đến Tây Bắc, bên con sông Nậm Nhé, ta có thể nhận ra bản Thái qua những đặc điểm như cọn nước, cối nước, những điệu múa xoè liên tu bất tận...
-
SUỐI MƠ - Đẹp như một giấc mơ Nhớ hôm đầu năm 2014, tôi cùng với Thu Do Rita, Tuyết Lê và Tuấn “ngố” hành hương về Chùa Bà Chúa Xứ,...
-
Chí Phèo là nhân vật chính trong tác phẩm nổi tiếng cùng tên của nhà văn Nam Cao. Trong tác phẩm này nhiều nhà nghiên cứu, phê bìn...
-
MỌI LÚC MỌI NƠI! ĂN MẶC HỞ HANG QUÁ EM VUI HỌC TOÁN ...
-
Thành phố Tam Kỳ là “anh em” của thành phố Đà Nẵng, là “con” của đất Quảng Nam yêu thương và đã “ra riêng” sau khi tách tỉnh Quảng Nam –...
-
“Những cây cầu ở Quận Madison” của tác giả Robert James Waller là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất năm 1992. Đó là câu chuyện về mộ...
-
Những người đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh đều không xa lạ hình ảnh Chợ Đo Đo - Một hình tượng văn học trở đi rồi trở lại trong cá...
-
Đã từ lâu tôi vẫn thường đi đó đây và thích “phiêu lưu với cuộc đời” bằng chiếc Honda cà tàng của mình. Như thế người ta gọi là phượt...
-
Những ngày cuối năm 2013, đi khảo sát một dự án sẽ làm trong năm 2014 1. TẠI ĐỒN CẢNH SÁT Một cô gái mặt tái mét, nước ...
-
Tôi đã đi lên miền biên viễn. Bức tranh bờ cõi, mỗi thời mỗi khác... Ôi quá đìu hiu...
Tuổi đời dài theo tháng năm, chúc anh luôn thành công trong cuộc sống.
Trả lờiXóaCảm ơn lời chúc của bạn thật nhiều, mình cũng mong bạn luôn như vậy nhé! Thân!
XóaEntry rất hay. Hạnh phúc nhất khi được là chính mình, phải không anh ?
Trả lờiXóaSao trang của Thu Lan khó vào quá bạn ơi! Chúc bạn vui khỏe!
Xóamột bài viết trải lòng để mọi ng hiểu tác giả hơn....
Trả lờiXóađọc bài viết mưa đc hiểu thêm về ng bn này...
vần blog cá nhân để đôi khi mình trải tâm tư với đời một chút cho nhẹ lòng...
oh anh viết cũng rất hay đó AN ah. còn sự cảm nhận của mỗi ng tùy thuộc vào suy nghĩ của họ-
"Nay tôi có nghĩ lại bao nỗi cuộc đời không biết nên cất cho mình ở một góc riêng hay chối bỏ không bao giờ nói đến…."
hãy cất những nỗi buồn để ta sống tốt hơn, hãy giữ những kỷ niệm đẹp để trong ta có một thời để nhớ...
chúc anh luôn sống thật với chính mình. với đam mê viết lách, để thấy ...cuộc đời vẫn đẹp sao...
............
chia sẻ một chút với a -ng bn có cùng sở thích hay viết ...
Uhm! Mình vẫn thường xuyên vào nhà Mưa, Mưa có cùng sở thích với mình là .....ưa viết! Viết là một nhu cầu của bản thân...xả Stress. Heee! Phải không nè! ? . Rảnh mới viết mà, còn phải làm ăn nữa, phải ko bạn!?. Thân, mình luôn chúc Mưa mọi điều tốt lành luôn luôn đến!
XóaSướng nhất chủ nhà tên ánh nhật
Trả lờiXóaHơn người cuộc sống luôn dư dật
Mọi miền âu á biết nhiều nơi
Bộc bạch bản thân lời rất thật.
Chúc mừng anh . Chúc anh luôn vạn an.
Và tinhtho cũng vậy - RẤT THÍCH ANH.
Trả lờiXóaVưỡn còn trẻ lắm mà....
Trả lờiXóaCốm ơn bà chị 2 nhiều nhiều. Quý nhau mãi nghe chị!
XóaChào em ! Anh vưỡn thích em mờ ..
Trả lờiXóaAndi rất cảm ơn anh, một người anh mà ngay từ đầu gặp anh, anh đã để lại trong em một hình ảnh đẹp, em rất quý anh!
XóaChào anh ! chả lẽ anh người Quảng Nam Đà Nẵng ? ....bài viết chân thực ..e linh cảm như chính a vậy ? chúc mừng nha !
Trả lờiXóaChính xoát! Mình dân Quảng Nôm? Vậy bạn cũng thế à? Rất vui khi tôi là bạn của bạn.
Xóahi
XóaHôm nay mới thấy ông anh mình trải lòng trên Blog đó. Hóa ra ông anh phải lao động vất vả hồi còn nhỏ thế sao? Còn em thì nhà nghèo nhưng không phải làm gì cả ngoài những việc lặt vặt của con gái trong một gia đình. Thời em học Đại học, em rất ít xin tiền của Ba Mẹ vì em có học bổng, lại rất tiết kiện nữa. Hồi đó, học bổng chia làm 3 loại: loại cao, loại trung và loại thấp tùy theo số điểm mà sinh viên đạt được. Em biết nhà mình nghèo nên ráng học cho được loại cao. Em nộp tiền ăn chỉ một nửa số đó, còn lại để tiêu vặt và mua quà về cho gia đình. Sau này, ra trường mới biết thế nào là khổ. Bây giờ em sướng rồi cho dù em vẫn nghèo rớt mùng tơi. Anh viết tiếp loạt bài này đi nhé! Em chờ đọc đó.
Trả lờiXóa" ...Tôi là ai mà có gì ghê gớm thế? ... Tôi không là gì cả! Nhưng có một điều tôi cho là quan trọng nhất đó tôi đã sống thành thật với chính mình và luôn yêu nồng nàn với một khát vọng thiết tha."
Trả lờiXóaSơn thích nhất đoạn này Ánh Nhật ạ.
Con trai Sơn đúng 3 tháng 15 ngày nữa bác sĩ mới cho tập đi nên Sơn cũng rất ít thời gian giao lưu cùng mọi người vì bận chăm sóc cháu.
Sơn cũng đang viết tự truyện như Nhật nhưng cũng đành tạm dừng lại.
Sao Nhật không cho chị địa chỉ để chị gửi sách tặng Nhật nhỉ? Địa chỉ mail: buithisonlc@gmai.com.
Quý mến bạn hiền có chung niềm yêu văn chương- yêu cuộc sống- con người !
42 xuân còn trẻ chán. Chúc mừng anh.
Trả lờiXóaƠ nhưng hồi sinh viên nhìn mái tóc bồng bềnh, lãng mạn y như nghệ sỹ thế kia mà nay mất tiêu đâu rồi.?
Một Entry rất quý, cái chính là mình ghi lại được những suy nghĩ và những việc mình đã làm để mình tự biết chính mình, qua đó người khác cũng hiểu mình hơn, khg phải ai cũng làm được điều nầy, Mình ngưỡng mộ bạn !
Trả lờiXóaQua thăm anh là biết hết về anh. đúng là anh sống rất thật với chính mình. cuộc sống là phải có sóng nên ta phải cố gắng vượt qua để ko bị chìm..nhưng cái khó trước nhất mình có vượt qua đc cái tôi của mình hay ko thôi..
Trả lờiXóaanh viết rất hay..
chúc anh nắm bắt đc mục tiêu của mình anh nhé !
cóc ghẻ qua nhà anh thấy thích nhất là cái tâm tịnh của anh. xuyên suốt bài viết là cảm giác giác ngộ, là chữ "tri". là sự tụ tại. vậy là anh hơn lão cóc ghẻ này nhiều rồi.
Trả lờiXóacóc ghẻ cũng thấy thai ngén sanh một đứa con tinh thần thật khó khăn anh nhỉ. thôi thì cũng không mong gì hơn là được điếu tráp cho thầy thầy nhé. đọc blog em có gì cần sửa mong anh góp ý.nha nha nha Ad
Tuổi 46 còn quá trẻ để tiếp tục cuộc đăng trình đấy anh ạ. CHúc anh vui và nhiều hạnh phúc nhé
Trả lờiXóaCUỘC ĐỜI VẪN ĐẸP SAO !
Trả lờiXóarất lãng tử đó, bửa nào phải uống với đồng hương một li mới được!
Trả lờiXóachăm lại thấy rất PHONG ...(phong trần, phong lưu, .....phong độ)hehehe
XóaThơ của anh quá hay mà sao trong blog em không được đọc bài thơ nào cả
Trả lờiXóaAnh đã qua nửa đời người, đã đi nhiều, đọc nhiều, học nhiều...nên trải nghiệm cũng nhiều.
Trả lờiXóaVới ai nghĩ thế nào em không biết, chứ riêng em, viết nhiều chưa chắc đã xứng với cái gọi là nhà văn, hay nhà thơ.Nói thật,một nhà thơ, hay nhà văn, chỉ cần một tác phẩm để đời là đủ. Em không đọc nhiều, cũng chẳng học hành gì nhiều, lại làm công việc không liên quan hay dính dáng gì đến viết lách cả. Tuy nhiên, em lại thích vào blog. dù có mất thời gian chút xíu, nhưng đổi lại, em học được nhiều điều.
Thẳng thắn chia sẻ quan điểm như anh ở đây, cũng hay chứ bộ, anh hén !
Viết như như vậy quá hay rồi Andi. Ý văn như thơ. Andi chỉ cần
Trả lờiXóaviết câu văn ngắn lại...là ăn đứt các nhà văn hihihi.
Trang web kia vẫn không quên Andi đâu!
Buồn lắm Thái Bảo ơi! Còn đâu những tháng ngày trang web tụi mình như có một phép màu huyền nhiệm. Nhưng phải dành chấp nhận thôi, như mình từng chấp nhận sự phủ phàng của nhân tình thái thế, tưởng chứng ko thể vượt qua! Vậy nay đã bình thường tất cả! Thân! Cảm ơn Thái Bảo nhiều, mình rất quý và cảm ơn cậu nhiều điếu! Thân!
XóaRất vui được làm quen với bạn, một tâm hồn thật đẹp theo nhiều nghĩa!
Trả lờiXóaĐôi khi người ta miên man trong một cảm xúc nào đó, rồi những ngón tay gầy guộc cứ gõ gõ ...
Trả lờiXóaĐọc mãi mà chả thấy anh giải thích rõ vì sao anh thêm chữ Andi trước tên mình. Có bao nhiêu chữ. sau anh chọn chữ ấy ạ? Thấy bảo là để cho ấn tượng nhưng em tò mò vì răng chọn cái từ nớ he he. Mà này, em khoái anh già hơn trẻ hã hã
Trả lờiXóaLâu lắm rồi chị mới sang thăm Andi.....Tử bạch hay lắm . Không gì bằng được sống theo sở thích và được Tôi là Tôi.......Tiền rừng bạc biển chưa chắc đã được thảnh thơi như Ánh Nhật đâu ....
Trả lờiXóaChị mến chúc Andi mọi việc như ý nhé !
Con thấy tự hào về chú ghê!
Trả lờiXóaHồi giờ biết nhưng ít vào trang blog của em để đọc. Thật đáng tự hào là con dân miền Trung, văn hay chữ tốt lắm!
Trả lờiXóa