3 tháng 3, 2013
Di sản "QUÁN THẾ ÂM"
Tôi không phải là người theo
đạo Phật, nhưng có một lần đã lâu tôi có nghe một người kể về điền tích “Quán
Thế Âm”. Chuyện kể rằng xưa kia Quán Thế Âm là Phật ông chứ không phải Phật Bà.
Nghe nói thời xa xưa phong kiến bên Trung Hoa, đàn ông thì năm thê bảy thiếp,
nhưng phụ nữ thì ngược lại rất khắc khe, phải “chính chuyện …một chồng”. Hình
như có vẻ thua thiệt với cánh mày râu, nên thời ấy có đến hàng vạn, hàng triệu
người phụ nữ phải đứng xếp hàng dưới bức tượng Quán Thế Âm để xin ngài ….”cứu
khổ, cứu nạn” thiệt hơn….
Rồi cũng may, lúc ấy có một
người nghệ sĩ tạc tượng tài hoa thấy quá nhiều phụ nữ cầu xin nên mới động lòng
tạc tượng Quán Thế Âm thành…..Bà (!?) để phụ nữ có thể tâm sự điều thầm kính
nhất của cuộc đời, cả sự tế nhị lẫn điều dối trá, phản bội nhất của người phụ
nữ trong cuộc sống và tình yêu..
Câu chuyện tôi nghe kể không
biết có đúng hay không!?. Nhưng có một điều chắc chắn rằng thời nay đã có một
“hệ lụy”, “di sản” trong câu chuyện ấy đã ảnh hưởng tới thời nay
Sáng nay tôi sực nhớ về câu
chuyện điền tích Quán Thế Âm, tôi có đến một ngôi Chùa gần nhà để nhìn ngắm vị
Quán Thế Âm cho rõ nét. Khi đến Chùa, tôi ngước nhìn lên, hình như Quán Thế Âm
có chút phảng phất buồn, nhưng càng nhìn lại càng rõ hơn nỗi buồn thế nhân của
Người như đã “sai lầm” cho lần “cứu độ phụ nữ” nhân gian …thuở ấy!
Tôi tần ngần đứng nhìn
Người, nhưng cũng đã thật lâu mà chưa thấy người phụ nữ nào đến đây để sám hối
bí mật lớn nhất trong đời mình!?. Trống hoắc, chỉ có mình tôi đó như ôm cả “di
sản” của Người thuộc về quyền sở hữu của riêng tôi.
Khi Blog Yahoo đã đóng cửa rồi, và đây
là entry đầu tiên, mong các bạn gần xa đón đọc tiếp Truyện ngắn : “Di sản Quán
Thế Âm” tôi sẽ viết trong Blogspot này của mình
Đó là một câu chuyện tình
yêu nhảm nhí và sính ngoại, sính Tàu Tây, không biết tự tôn dân tộc, tự tôn
chính mình của những cô gái Việt dù những người đó là sao đi chăng nữa, nhưng chỉ cần gắn mác "kiều" cũng đã là một "thiên thần hộ mệnh", đâu có ai dễ ganh đua....
Đó là câu chuyện "di sản" của Quán Thế Âm :
Đó là câu chuyện "di sản" của Quán Thế Âm :
"Lòng ơi! Sao
lạ thế lòng!?.
Không dưng đi nhớ
.......Người không Nhớ mình"
Thân và chào tất cả! Hẹn gặp
lại !
Andi Nguyễn
Ánh Nhật
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
BÀI ĐƯỢC NHIỀU ĐỘC GIẢ ĐỌC
-
Đến Tây Bắc, bên con sông Nậm Nhé, ta có thể nhận ra bản Thái qua những đặc điểm như cọn nước, cối nước, những điệu múa xoè liên tu bất tận...
-
SUỐI MƠ - Đẹp như một giấc mơ Nhớ hôm đầu năm 2014, tôi cùng với Thu Do Rita, Tuyết Lê và Tuấn “ngố” hành hương về Chùa Bà Chúa Xứ,...
-
Chí Phèo là nhân vật chính trong tác phẩm nổi tiếng cùng tên của nhà văn Nam Cao. Trong tác phẩm này nhiều nhà nghiên cứu, phê bìn...
-
MỌI LÚC MỌI NƠI! ĂN MẶC HỞ HANG QUÁ EM VUI HỌC TOÁN ...
-
Thành phố Tam Kỳ là “anh em” của thành phố Đà Nẵng, là “con” của đất Quảng Nam yêu thương và đã “ra riêng” sau khi tách tỉnh Quảng Nam –...
-
“Những cây cầu ở Quận Madison” của tác giả Robert James Waller là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất năm 1992. Đó là câu chuyện về mộ...
-
Những người đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh đều không xa lạ hình ảnh Chợ Đo Đo - Một hình tượng văn học trở đi rồi trở lại trong cá...
-
Đã từ lâu tôi vẫn thường đi đó đây và thích “phiêu lưu với cuộc đời” bằng chiếc Honda cà tàng của mình. Như thế người ta gọi là phượt...
-
Những ngày cuối năm 2013, đi khảo sát một dự án sẽ làm trong năm 2014 1. TẠI ĐỒN CẢNH SÁT Một cô gái mặt tái mét, nước ...
-
Tôi đã đi lên miền biên viễn. Bức tranh bờ cõi, mỗi thời mỗi khác... Ôi quá đìu hiu...
Tập tiếp làm luôn " Di sản gái gú" nghe Andi, có kinh nghiệm gì chia sẻ cho anh em cùng chơi với...Thân chào, chúc thành công!
Trả lờiXóa