16 tháng 4, 2013

Những chuyến ngao du (Kỳ 11 : TRI ÂM – Không là đó đây – Phần 2!)



(Tiếp theo phần 1)



……..Như đã chiều, chiếc xe khởi hành từ sáng sớm, bây giờ mới đến bùng binh Đinh Tiên Hoàng – Kontum, chúng tôi đã ở giữa lòng thành phố. Đây là một thành phố nhỏ, tuy ngồi trên xe “cỡi ngựa xem hoa”, nhưng tôi đã thấy được hình như sức sống ngày nay ở nơi đây đã thực sự sinh sôi. Nhớ mới ngày nào lên đây, tôi đã nghe nhiều người kể, ở đây xưa kia không chỉ là vùng đất chết “ban ngày là của Quốc gia, ban đêm là của “con ma” Cộng sản” mà còn có người gọi là “Rừng thiêng nước độc”. Nơi đây trước kia khi con người ở mọi miền chưa di cư đến sinh sống, làm ăn là rừng núi âm u. Nhưng có con người rồi là bắt đầu nạn đại dịch sốt sét triền miên không tha từ năm này sang năm khác. Nghe kể những năm ấy, thành phố nhỏ này mỗi ngày có đến năm ba người chết chỉ một con bệnh “Tác oai, tác quái!” – Sốt rét này!.Ma chay, hương khói khắp nơi, mỗi khi nghe chuyện, trong tôi như có luồng điện chạy từ đỉnh đầu xuống đến tận chân tê buốt, cái xương sống nghe như lành lạnh...làm sao!
Đoạn đường lên tiếp Gia Lai, Buôn Mê qua thành phố Kontum này cũng ngắn. Khi xe chúng tôi chỉ vừa rời khỏi thành phố là những rừng cao su bạt ngàn, chúng tôi len lỏi giữa cánh rừng “Vàng trắng” với những lá sum sê. Cũng phải gọi là “Vàng trắng” chứ với sản phẩm này tôi không còn cách gọi  khác hơn!? Thử hỏi có biết bao sản phẩm phục vụ cho con người để kể là xuất phát từ cao su thiên nhiên (!?), từ cái lớn cho đến cái bé, từ đồ chơi của trẻ em đến “đồ chơi” người lớn cũng là từ dòng nhựa trắng của cây cao su này đó sao!?

Tôi đến Buôn Mê trong chiều muộn, những cơn gió se se ùa qua ô cửa xe. Cái gió thật là dễ chịu của miền cao nguyên. Cô bé xinh đẹp ngồi bên tôi ngủ vùi lúc nào chẳng hay, rồi cô ta chợt thức giấc khi phiên gió ùa reo, cô ngơ ngác cựa mình rất khẽ , dải khăn choàng cổ màu xanh của lá  khẽ bay bay . Nhìn cảnh quan nơi đây, tôi có cảm tưởng Tây Nguyên như một cô gái đẹp bên tôi trông thật hoang sơ và thánh thiện.

Vừa đặt chân xuống thành phố Buôn Mê, tôi bị hai người bạn thân “bắt cóc” đến quán nhậu “Tây Nguyên” nằm trong lòng thành phố. Mới đặt chân đến một vùng đất mới, tôi có cảm tưởng rằng, ban đêm nhịp sống thường nhật của con người ở lắng xuống như thành phố Tam Kỳ hay một thành phố khác ở miền Trung vậy, nhưng tôi cảm nhận được linh hồn của mảnh đất này dường như  đã sống dậy và luôn luôn lan tỏa. Có lẽ người Buôn Ma Thuột không thích đi ra đường vào buổi tối, và tôi cũng thấy hàng ăn, quán nhậu cũng ít hơn Tam Kỳ nhiều.

Sáng sớm, trời chuyển hẳn sang  màu sáng, trông mát lạnh, khí hậu như đã “Thanh lọc cơ thể” những chất men của tối hôm qua . Mới hôm qua tôi còn ở Quảng Nam trời buổi sáng cảm thấy hanh hanh vậy mà qua đêm đầu tiên ở Buôn Mê say khướt nhưng sáng ra cái khí hậu đây đã làm tôi như khỏe hẳn. Tôi ngồi nhâm nhi một ly cà phê Ban Mê thật đậm sau bữa ăn sáng và phì phèo một điếu thuốc trên môi. Nếu ví von rằng tôi đã thích ly cà phê Ban Mê là một thứ… tình yêu thì có vẻ nghe tôi đã dùng từ…… “quá sang” và cũng hơi phù phiếm, nhưng tôi cũng phải nói rằng gần là như thế. Bởi chỉ với ly café nơi đây được ngồi nghe trong tiếng nhạc Trịnh Công Sơn nhè nhẹ, dõi cặp mắt xa xăm không định, rồi có lẽ ai cũng sẽ lưu luyến trước sự quyến rũ của cà phê nơi thành phố cao nguyên này đó. Một tay “ghiền” cà phê tại sao bao giờ cũng café Buôn Mê mà không phải loại Café nơi khác. Tôi nghĩ vậy và thấy Café thật ngon dù chỉ là có một mình.



Tôi hớp ngụm café cho ấm bụng rồi bách bộ tìm một quán Net viết gì mình muốn viết. Tôi tự nghĩ thầm trưa nay về “Mặt trận Phước Long” đường hãy còn xa xôi lắm!. Hạt sương mai vẫn còn long lanh trên ngọn cỏ vệ đường. Tôi có cảm giác lành lạnh và tôi đã ho, chợt nghe như ở tận cổ dâng lên nỗi cô đơn trên con đường xa xôi còn lại, ước gì chuyến đi này tôi cùng em đi nhỉ. Lấy hoài cảm về một tình yêu, tôi “định vị” cho hành trình đi tiếp. Cứ nghĩ vậy, tôi mới cảm thấy mình mạnh mẽ đầy can trường và ấm áp.
11 giờ 30 xe vừa chạy ra khỏi thành phố Ban Mê, hướng về Dak Min cảnh núi non lại bắt đầu hiện ra trong tầm mắt, tôi chợt nghĩ Nhà thơ Tố Hữu viết “Đẹp vô cùng Tổ quốc ta ơi!” dành riêng cho nơi này mới phải và mới đúng với cái đẹp trong hỗn mang, mông muội của núi rừng này. Quang cảnh nhà cửa hai bên đường của người dân trông thật khá khang trang. Đó là thành quả của những con người từ mọi miền đất nước đến đây với đôi cánh luôn mơ ước chinh phục miền đất mới và khám phá. Con người ở đây là hiện thân nỗi khát khao mạo hiểm, can đảm đi tìm sự sống và không thích quẩn quanh cùng quá khứ ở chốn sinh ra vì đã bao đời nghèo khó.

Tôi nghĩ, hôm nay khi đã thật sự hồi sinh, họ có thể viết về chính mình, về cuộc đời, về những mãn nguyện, tất nhiên sẽ là câu chuyện cổ tích được viết “ở thì hiện tại”, sẽ không nhạt nhẽo và phẳng lặng như mặt hồ…… Phú Ninh (!?). Họ đã sống vì sự sống, vì ai, vì cái gì, vì lý tưởng nào người ta hướng tới? Vì điều khởi nguồn nào cho người ta biết phải hy sinh và gian khổ trong những ngày tháng đầu khốn khó?! Tôi nghĩ họ không có chiếc đũa Thần nào cả, cùng lắm là chiếc La bàn đưa họ hướng tới và định vị cho tương lai.



Xe cứ đi, tôi cứ miên man suy nghĩ nhiều, điều chẳng biết là đến nơi nào đây!?. Tôi giật mình bởi tiếng chuông điện thoại của BS Huy gọi : "Ông đến đâu rồi mà sao lâu quá vậy!?,chiều nay tôi biết Tam Kỳ nhậu ở Đường 24-3, Sài Gòn nhậu ở “Quân khu 7” mà tôi phải chờ đón ông…….chưa nhậu !”. “Huy à, đường xấu lắm Huy ơi, chắc trễ hơn dự định” – Tôi trả lời

Chập choạng tối, xe mới đến Ngã ba Bù Na, tôi vừa bước xuống xe là đã thấy BS Huy đứng đó tự bao giờ, Huy đợi đón tôi như chờ người tình là một cô nàng đỏng đảnh. Làng xóm đã thật sự về đêm ,cơn mưa đầu mùa rơi nghe tí tách, nhìn BS Huy tôi thật sự cảm động, ôi sao tôi thương Huy quá Huy ơi …..(Còn tiếp)

Andi Nguyễn Ánh Nhật


31 nhận xét :

  1. đoạn đường ai đi qua-
    hình như cũng một lần ta bước-
    nhưng vô tình k một lời hẹn trước
    nên chúng mình đã lỡ- nhịp cầu treo.....
    hiiii ... anh viết về Ban mê hay quá...
    hôm mưa đến đây- đi qua cây cầu này- một ng bn rung rinh làm mưa sợ hết hồn luôn hiiii

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ở Bản Đôn, Mưa quá rành những cái cầu này rồi chứ gì!?. Lâu lâu anh mới bước một lần vả lại "k một lời hẹn trước" nên đành phải " lỡ- nhịp cầu treo.....". heeee!

      Xóa
    2. hii lỡ nhịp "cầu treo"- hii tiếng bắc gọi trầu cau - còn theo phát âm tiếng quảng là "trầu ceo" phải k NA..
      hiii qua thăm a- đùa chút-cho trưa dịu mát nè

      Xóa
  2. Đọc bài này, tự nhiên nhớ câu chuyện của một người bạn: Có một du khách, một sớm mai, trong một quán cà phê cóc ven đường, khẽ nhấp một ngụm cà phê nhỏ, hơi lim dim mắt như để cảm nhận hương vị của xứ sở Buôn ma Thuột. Chủ nhà, vốn là dân sở tại- lo lắng theo dõi nét mặt của khách. Khách khẽ khàng mở mắt, gật đầu, nói rất nhẹ:" Ngon! Đúng là cà phê BMT" Thật là một lời khen ngợi đang để mong đợi. Và sau đó:" Gọi cho anh li nữa đi!"...
    Chút kỉ niệm của BMT đấy, An di ạ. Cám ơn Andi vì đã có bài tuỳ bút thật thơ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ly Cà Phê Ban Mê
      Ly cà fê như muốn nói , nói cùng em câu gì ?
      Ly cà fê như muốn hát , hát cùng em câu gì ?
      Hương bay theo làn khói , vẽ mùa xuân long lanh .
      Hương bay theo làn tóc , vẽ tình yêu mong manh .
      Ánh mắt ánh mắt em xanh hay mùa xuân đang về .
      Khói thuốc bâng khuâng ly cà fê .
      Tiếng hát tiếng hát cao nguyên như ngàn xưa vọng về .
      Ánh mắt soi trong ly cà fê Ban Mê .
      Mai em đi trong câu hát , nỗi buồn dâng xa gần .
      Ly cà fê như lưu luyến , rót vào đêm rượu cần .
      Hương cao nguyên còn đó thắm đượm trên đôi môi .
      Hương cao nguyên còn mãi tiếc trời mây xa xôi .
      Ánh mắt ánh mắt em xanh hay mùa xuân đang về .
      Khói thuốc bâng khuâng ly cà fê .
      Tiếng hát tiếng hát cao nguyên như
      ngàn xưa vọng về .
      Ánh mắt soi trong ly cà fê Ban Mê .

      Xóa
  3. Những chuyến đi thật ý nghĩa. Chúc bạn luôn có sức khỏe để thực hiện những chuyến đi khác lý thú hơn nữa nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn "nguoinhaque" thật nhiều! Chúc bạn luôn vui và hạnh phúc!

      Xóa
  4. Chập choạng tối, xe mới đến Ngã ba Bù Na, tôi vừa bước xuống xe là thấy BS Huy đứng đó tự bao giờ đợi chờ đón tôi như chờ một người tình là một cô nàng đỏng đảnh. Làng xóm đã thật sự về đêm ,cơn mưa đầu mùa rơi nghe tí tách, nhìn BS Huy tôi thật sự cảm động, ôi sao tôi thương Huy quá Huy ơi ==> thích đoạn này của anh chi lạ...keke

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh thích viết như thế này hơn, "Chập choạng tối, xe mới tới Thị trấn Tiên Phước, tôi vừa bước xuống xe là thấy Miền Sơn Cước từ BRVT cũng về vừa đến để thăm quê. Giữa rừng xanh núi đỏ, giữa một thị trấn nhỏ nằm gọn trong lòng chảo của đại ngàn cũng khó mà ai tưởng tượng được trong một đêm lữ thứ tôi lại gặp nàng nơi đây!". Heee! Đùa cho vui nghe Miền Sơn Cước!

      Xóa
    2. Đùa của anh thật dí dỏm, tình cổm và dễ xương nữa!

      "Đúng là quả đất này tròn thật, có ai nghĩ giữa cái đất trời bao la này mà tôi lại gặp anh nơi đây. Đúng là anh rồi, con người bằng da bằng thịt mà,không oai phong lẫm liệt (hehehe) nhưng cường tráng và rất đàn ông! Nhìn thấy tôi, anh vẫn sừng sững đứng đó, tôi bạo dạn tiến lại gần... bàn tay anh nắm chặt tay tôi, chặt lắm, nhưng không đau mới lạ" ♥♥♥♥♥♥

      Xóa
  5. Chúc mừng anh có thêm chuyến du ngoạn thú vị

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Xa vắng thật nhiều. Chúc Xa Vắng có nhiều chuyến đi bổ ích!

      Xóa
  6. Tôi đến Buôn Mê trong chiều muộn...
    Chập choạng tối, xe mới đến Ngã ba Bù Na, tôi vừa bước xuống xe là đã thấy BS Huy đứng đó tự bao giờ, Huy đợi đón tôi như chờ người tình là một cô nàng đỏng đảnh. Làng xóm đã thật sự về đêm ,cơn mưa đầu mùa rơi nghe tí tách, nhìn BS Huy tôi thật sự cảm động, ôi sao tôi thương Huy quá Huy ơi ….
    ..............
    Thương lắm một tình bạn giữa lòng thành phố Buôn mê. c tím Ước sao một ngày nào đó c tím được AN đón giữa lòng đất mẹ...Ôi Quãng Nam thân thương.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị cứ nói hoài vậy mà mấy chục năm nay chị không về đất mẹ "Quảng Nam yêu thương". Chị về nhớ nhắn em đi đón nhé! Heee

      Xóa
  7. “Đẹp vô cùng Tổ quốc ta ơi!”
    Chăm Chờ đọc tiếp...hiiiii ...Phải gọi là [Nhật Ánh !! Phiêu du Ký..]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chăm Lê gọi gì cũng được, nhưng cố gắng thăm Andi thường xuyên nha! Thân!

      Xóa
  8. Những chuyến đi thật hay... nhũng tình bạn tuyệt vời và tấm lòng người viết nồng nàn yêu cuộc sống !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu quá không gặp và đi chơi với anh. Hẹn một ngày không xa, anh và em có một chuyến ngao du đó đây nghe anh. Thân!

      Xóa
  9. Đang chờ tiếp nửa bạn ơi, mình ghép lại thành một tập ký dàiiii. chúc bạn luôn ấm áp trên đường thiên lý nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ôi anh Mẫn ơi, anh ghép lại chỉ tập ký dai2iii, nhưng chỉ là "Tạ phóng sự" thôi nghe anh, chứ "Thiên phóng sự" (1000) là em cuồng bút luôn đó! Heee! Thân!

      Xóa
  10. Bạn chu du nhiều nơi thích nhỉ, chúc bạn có nhiều chuyến đi thú vị nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Gia Gia luôn dành cho mình thật nhiều lời khen, mình ko biết làm gì cho hết đây nè. San sẻ cho Gia Gia một nữa niềm vui của mình nghe! Thân!

      Xóa
  11. Wow anh luôn có những chuyến du lịch thật hay và thú vị
    Chúc anh buổi chiều mát mẻ hp tràn đầy

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Wow anh đi riết nên bây giờ mới gặp lại Hằng Nga. Và em cũng đã đi đâu lâu vậy Hằng Nga hè? Heee

      Xóa
  12. Trùi ui ,chạy theo muốn rớt ,về trễ 1 tí mà chẳng đợi nhau ,đi nhanh thía ,lại cô khác hoang sơ và thánh thiện hả anh

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh có đợi nhưng hôm ấy, sinh nhật em ham chơi nên quên mất đó thôi, Nguyên Hồng nợ. Chúc em thêm một tuổi và có nhiều niềm hạnh phúc hơn!

      Xóa
  13. Hôm nay nghỉ, ghé thăm A chúc A khỏe nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Đình Duy nhiều! Chúc em có một ngày lễ vui tươi!

      Xóa
  14. chọn đoạn văn mô để khen anh cũng thấy lời mình thừa thãi quá. nhưng em cũng như cước sơn miền thấy đoạn văn ấy đẫm tình, nhân văn quá andi ơi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lão Cóc nhà gần Miền Sơn Cước nên chọn đoạn văn giống cô ấy! Nói vậy không biết có phải ko nè? Thân!

      Xóa
  15. lão thì lại thíc. bỗng dưng không hẹn mà gặp. tôi và anh hai kẻ bị vợ tống cổ khỏi nhà đang khwn gói quả mướp đi ở trọ . giờ gặp nhau trong quán cóc . rượu đầy be. lại thêm thơ đầy túi. nhạc đầy mồm . cư uống, cứ hát. cứ đọc thơ văn của nhau......ô hô sướng!

    Trả lờiXóa

BÀI ĐƯỢC NHIỀU ĐỘC GIẢ ĐỌC