7 tháng 9, 2018

AI RA XỨ BẮC !. (Kỳ 1)

Hành trình bắt đầu từ miền Nam ra. Miền trung hạ tàn cùng tiếng ve sầu gần tắt, trời nóng như đổ lửa chắc để chờ thu. Không thể chịu nỗi "biến đổi khí hậu", tôi xách gói xênh xang về Hội An. Không gì khác hơn, sẽ hy vọng hưởng được luồng gió mát thổi lên từ bờ cửa Đại. Nhưng "chối chày lại gặp chì", những Ninja phiên bản Việt, những tín đồ của khẩu trang và combo váy, áo chống nắng như một mốt thời trang phố cổ - "không thấy mặt người, chỉ nghe tiếng hú". Một ngày lang thang cầm máy ảnh trên tay mà nắng đâu dịu lại, tôi không thể nào có một tấm ảnh đẹp hoặc đợi chờ để cho riêng mình một kiểu Golden hour hoặc Blue hour thì chắc cũng ….. tới khuya!.

Thôi đành lên Taxi dọt về Đà Nẵng, nơi ấy có thầy cô và bạn bè thân cũ đang đợi…

Hạt mầm tình nghĩa, tình bạn, tình thầy cô trò từ thuở hồng hoang ai đã gieo trồng?. Không biết nữa, tôi chỉ hiểu một điều. Đêm Đà thành gió trăng nồng ấm, tình thắm thiết chẳng thể rời xa khi chỉ có một khoảng khắc sau nhiều ngày gặp lại. Và tôi đã có một đêm hạnh phúc bên người thân giữa lòng thành phố thương yêu. Tôi nghĩ, niềm vui đã hiện hữu, sẽ còn mãi trùng lai…

Khuya, vẫn chưa tàn cuộc, tôi cùng anh Thechi Caohuu và Nam tiếp tục lang thang trên phố và điểm cuối là một quán ven đường chuyên buôn bán vào bán đêm. Tình bạn bè chí cốt, ngày tôi dắt con gái cưng ra học nơi xứ sở “thuốc lào mũ cối”. Họ lo lắng và đã trang bị cho tôi không biết bao nhiêu “hành lý” mang theo. Nhớ không hết nhưng bài học đâu tiên tôi đã vận dụng khi xuống sân bay Nội Bài là không gọi taxi, không gọi grab hay bất cứ loại phương tiện gì cả. Hơn nữa cũng chẳng phải để giống như một Đinh La Thăng thời đương chức Bộ trưởng GT đã làm gương với người dân Hà Nội. "Đồng chí" đi làm bằng xe buýt chỉ được vài ngày mà báo chí đã tung hô cả tháng trời không dứt. Hai cha con tôi theo lời bạn bè đêm trước căn dặn, lên chiếc xe “Bus 86” xuôi về trung tâm thành phố với giá chỉ có ba lăm ngàn đồng chẳn.

Bước xuống xe trạm buýt chỉ còn năm trăm mét là đến Hotel tôi đã đặt trước. Đi bộ chỉ khoảng đoạn đường ngắn vậy nhưng trong người tôi thoáng mệt và càu nhàu với dòng xe cộ lớn nhỏ nhuộm nhoạm. Dửng dưng cành phượng cuối hè và “Bản năng gốc” sự lãng mạn thường thấy cho một nơi tôi mới đặt chân đến cũng đã bay mất theo dòng người xuôi ngược. Đâu đây còn sót lại tiếng ve “sụt sùi nhiều đoạn bi ai, Bóng trăng lìa gió, lạc loài phương xa”.(Ca dao)

“Shock”!. Một mẹo cũ tôi đem ra soạn lại là vùi đầu trong Hotel ngủ để vượt qua, rồi mới có thể là “mind – set” (hòa nhập) mà viết “Phóng sinh sự”. Bên trong cửa sổ Hotel nhìn ra, Hà Nội thật sự phù hoa. Chiều như mắt người, tôi chợt hình dung về một Hoàng Diệu tuẫn tiết trong tiếng pháo rền vây hãm của người Pháp. Trong lòng vẫn cảm giác một Hà Nội khó thể vùi dập bởi ký ức như những lỗ hỗng đạn pháo còn khắc lại trên thành Cửa Bắc

Hà Nội khó phai và bảo thủ…. (Còn nữa)

2 nhận xét :

BÀI ĐƯỢC NHIỀU ĐỘC GIẢ ĐỌC